Biển và Hoa
Sống,không phải mục đích của em..sống để làm gì khi ta bất tử cơ chứ?Em nhiều lần đã tự nghĩ rằng mình nên rời khỏi thế giới này,một nơi chỉ xoay quanh trong vòng lặp.Chiến tranh,hòa bình,chiến tranh,hòa bình,rồi lại chiến tranh.Đã không biết bao nhiêu sinh mạng đã nằm xuống chỉ vì mục đích của những kẻ xâm lược,những kẻ đứng đầu nhà nước hoặc chỉ vì họ muốn bảo vệ quê hương của mình.và trong đó,có cả người mà đã xem em như đóa hoa rạng rỡ,mang đến cho em nhiều hạnh phúc và hy vọng.Đến cuối cùng, nó lại bị dập tắt chỉ vì chiến tranh loạn lạc,đã bao lần em đã mất đi người thân yêu chỉ vì chiến tranh cơ chứ?Hòa bình vĩnh hằng khó đến vậy sao?...Vì sai ở chỗ nào,và vì sao lại là chiến tranh mà không phải cách khác.Thứ em mong muốn chỉ là đồng bào em được tự do,thoát khỏi chiến tranh loạn lạc,thoát khỏi sự đàn ép của kẻ xâm lược mà thôi."Tại sao chứ"là câu hỏi cứ vẩn cây trong đầu em cả cuộc đời.Tuy rằng dù ở kiếp sống nào của người tình yêu vẫn sẽ nảy chồi,vẫn bị dập tắt ngọn lửa chiến tranh…