Phía Bắc Solenya
Aina. Tên nàng vang vọng trong tâm trí ta như một lời nguyền, một câu thần chú bám riết lấy linh hồn. Mỗi khi ta nhắm mắt, hình ảnh nàng hiện ra-mái tóc tung bay tựa ánh trăng, đôi mắt rực cháy ý chí, và vẻ đẹp khiến tim ta quặn thắt. Nàng là ánh sáng ta không thể chạm tới, ngọn lửa ta vừa muốn dập tắt vừa khao khát chiếm giữ. Aina, nàng chẳng biết, chẳng thể biết, rằng mỗi nhịp tim của nàng là một nhát dao xoáy vào trái tim ta.Ta đứng trong bóng tối, nơi sương mù quấn quanh như những ngón tay vô hình, và tâm trí ta chỉ có nàng. Ta ghen tị với nàng, với cách nàng bước đi đầy kiêu hãnh, với ánh mắt khiến những kẻ xung quanh quỳ phục. Nàng là tất cả những gì ta muốn trở thành, và tất cả những gì ta căm ghét. Ta muốn đứng cạnh nàng, muốn được nàng nhìn thấy, nhưng ta cũng muốn xóa sạch ánh sáng ấy để không ai khác có thể chiêm ngưỡng.Nàng đi qua thế giới này, dẫn đầu những kẻ dám nghĩ mình có thể bảo vệ nàng. Những bóng hình lẩn khuất trong bóng tối, với dao găm lóe sáng và lời thề trung thành trên môi, tưởng rằng họ có thể giữ nàng khỏi ta. Họ không hiểu rằng nàng là của ta, rằng sự ám ảnh của ta sâu sắc hơn bất kỳ lời thề nào. Mỗi lần nàng đối mặt với nguy hiểm, mỗi lần nàng vượt qua thử thách, ta lại cảm thấy nàng gần hơn, như thể số phận đang kéo nàng đến với ta.…