bbsz; gió mang tình yêu của ta về với bầu trời
"Hãy mang tình yêu của bạn nhờ gió gửi về với bầu trời, chắc chắn họ cũng sẽ yêu bạn."…
"Hãy mang tình yêu của bạn nhờ gió gửi về với bầu trời, chắc chắn họ cũng sẽ yêu bạn."…
Truyện ngắn ngắn cùng mấy chị đẹp...…
/ngày nắng/ Kang Taehyun là một kiến trúc sư sống ở con đường phía tây thành phố.Choi Beomgyu là một hoạ sĩ vừa chuyển đến nhà đối diện.đây là câu chuyện 10 năm của hai người.--bản chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả fic gốc : @downpour0721mn thích văn phong của chị Mưa thì sang ủng hộ chị ấy nhe…
Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một màn đen kịt, thở dài dứt khoát nói - "Mình chia tay đi!."- "Anh cũng biết mà, vào mùa hạ ve sầu sẽ đến cất tiếng kêu nhưng khi kêu nhiều rồi cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Bất chợt nhận ra hình như mùa hạ và mình không còn hợp nhau nữa rồi."Ngày viết 18/2…
"cái nắm tay trên chuyến tàu hôm ấy, có thể đừng vội quên đi được không?"…
Choi Wooje sinh sau bạn trai mình tận 10 năm. ---original : mười năm | verkwan @𝗴𝗿𝗶𝗻𝗳𝗹𝗮𝘂𝘄𝗼𝗿chuyển ver đã được sự cho phép từ tác giả.…
Giới thiệu: Jimin vô tình "nhặt" được một bà cụ ở trên đường. Chẳng ngờ bấy lâu sau, bà cụ lại "nhặt" về cho anh một tấm chồng.Couple: KookminThể loại: Slide of life, niên hạ, hiện đại, soft romance, HE, OEMọi nhân vật và các fanart trong truyện đều không thuộc sở hữu của tôi.Fanart cre @pic----------Truyện được chắp bút ngay sau khi xem Are you sure tập 8, về những rung động giữa trời tuyết nhẹ rơi ở Saporo, khi hơi thở hóa hơi sương, khi tiếng cười còn trong hơn mây bạc, và đôi má của hai bạn bé đỏ hây hây.Thế nên dù nó có được release vào một ngày hè nắng gắt, hay giữa một đêm mưa rào, hy vọng câu chuyện nhỏ này vẫn giúp bạn nhớ về một mùa đông đầy sự lãng mạn của kookmin nhà mình nhớ.----Living my fantasy life~…
Đang đi mua đồ mà cũng gặp chậu hoa rơi xuống, nghe như đã quá tệ rồi!…
「You and me relax and chillin'」• Meguro Ren x Michieda Shunsuke• Tác giả: 白饭烤肉• Edit: Kyuu…
Tác giả: Six7/清七对Thể loại: BL - Original - Học đường - Chủ công - Châu về hợp phố - Cường cường - HECP: Công người đẹp xa cách lạnh lùng x Thụ cố chấp u ám, chó điên siêu ngầu.…
Viết vì đam mê thôi…
Cô bật khóc nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào nhai cơm trắng trong miệng. Cô cảm nhận được nỗi đau ngụ trị trong tim, nhói lên từng đợt cô nấc lên.-" Vương Sở Khâm."Anh nghe cô nói, nhưng chẳng dám nhìn cô chỉ biết gục đầu xuống.-" Ưm.."-" Anh có thể có một chút cảm thông được không?"-" Nếu anh rời đi thật sự em rất cô đơn."Tiếng thở gấp gáp hòa lẫn với tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Cô ngước lên, đôi mắt đong đầy khát khao nhưng cũng chất chứa giằng xé.Anh vẫn im lặng, chẳng ngước lên nhìn cô. Sự im lặng đến chết chóc của anh khiến cô hoảng loạn bất an, cô yêu anh, yêu đến phát điên. Nỗi đau như dai dẳng, vô hồi vô hạn, có thể xé nát tâm can cô bất cứ lúc nào.Có những cuộc tình không chỉ chết đi vì phản bội, mà cũng chết đi vì sự phai nhạt của năm tháng. Anh yêu cô thật lòng. Cô tin như vậy. Đã từng yêu đến mức chỉ cần nhìn cô thôi cũng cười, chỉ cần nghe giọng cô cũng thấy vui. Đã từng nắm tay cô thật chặt trong đêm mưa, từng chạy xe hàng chục cây số chỉ để đưa cho cô một ly trà sữa còn nóng. Đã từng nói rằng, cả đời này anh sẽ không yêu ai khác ngoài cô.Nhưng một ngày nào đó, tình yêu không còn đủ mạnh để giữ chân một người. Tình yêu của anh đầy nồng nàn và mâu thuẫn.Cô chỉ nghe tiếng thở nhịp nhàng của anh. -" Đừng rời xa em có được không?"…
Jimin, một nhà tiểu thuyết gia đang mắc kẹt trong sự bế tắc sáng tác, quyết định rời xa thành phố ồn ào và đi du lịch cùng cô bạn thân. Tại một quán cà phê nhỏ nép mình bên sườn đồi, cô phát hiện ra một cảm xúc lạ lùng khiến cô không thể rời đi. Để tìm lại cảm hứng, Jimin xin làm nhân viên tại quán cà phê cũ kĩ, nơi cô sẽ gặp gỡ một cô gái ngồi xích đu đầy bí ẩn, người không chỉ là chủ sở hữu quán mà còn là ca sĩ riêng, sống cùng một quá khứ đầy đau đớn. Khi hai con người lạc lối gặp nhau, liệu họ có thể tìm lại được đam mê và cảm xúc thật sự, hay chỉ mãi vẫy vùng trong cô đơn? ---------------------------------Trong một buổi chiều muộn, không gian trong quán cà phê dường như lắng lại, chỉ còn lại âm nhạc jazz nhẹ nhàng và tiếng xích đu đều đặn. Jimin đang đứng gần cửa sổ, ánh mắt cô hướng ra ngoài nhưng tâm trí lại quay về với Minjeong. Cô gái ấy luôn tĩnh lặng, như thể chẳng bao giờ để lộ cảm xúc thật. Jimin không thể dừng lại, cảm giác trỗi dậy trong lòng cô như một cơn sóng không thể kìm hãm.Jimin nhẹ nhàng, nhưng đủ để Minjeong nghe thấy:- "Không dịu dàng với em thì dịu dàng với ai? Không để ý đến em thì để ý đến ai? Không tương tư em thì tương tư ai?"Minjeong từ từ quay lại nhìn Jimin, đôi mắt em như có một điều gì đó chưa từng bộc lộ, sự tĩnh lặng bấy lâu dường như đang dần tan biến.…
"Người có tương lai rực rỡ như anh, không nên bị một kẻ như em cản đường." Mùa hè năm đó ở Thanh Đảo, biển xanh thẳm như chạm vào giấc mơ. Nơi hành lang với nắng vàng chiếu rọi, một ánh nhìn bất ngờ đã khiến tuổi trẻ ngỡ ngàng dừng lại. Ánh mắt sâu thẳm như mặt biển lúc chạng vạng của Trình Hạc lại đang dịu dàng nhìn cô. Lục Chi Chi khi ấy chẳng biết, chàng trai ấy sẽ là một phần ký ức không thể thay thế. Cậu là ánh mặt trời còn cô chỉ giống như một chiếc bóng nhỏ. Thanh xuân năm ấy, họ cùng dắt tay nhau đi qua bao con đường, những lần lặng im ngồi cạnh, những lần lén nhìn nhau qua ô cửa lớp... Sau này lại trở thành vết thương lớn nhất của họ. Họ rời xa nhau rồi, cỏ lan chi không thể nào ở bên hạc trắng. Cũng như cái cách Lục Chi Chi chẳng thể ở bên Trình Hạc.Câu chuyện là bản giao hưởng dịu dàng của thời thanh xuân - nơi có những ánh mắt lặng lẽ dõi theo, những lần chạm mặt thoáng qua để rồi ghi nhớ suốt đời. Không ồn ào, không dữ dội, tình cảm ấy len lỏi như nắng chiều, ấm áp nhưng không đủ để níu giữ.Một đoạn tình cảm đẹp lại trở thành tình đơn phương của riêng mỗi người. Liệu người nói rời đi trước có thực sự là người hết tình cảm trước hay không?…
Ánh dương làm tôi ngợp thởThế giới đã cướp đi hết thảy những gì tôi có.Không còn một sự lựa chọn nào khác, không thể làm gì khác. 4 o'clock_RM & V Cre: câu này mình lấy trên tiktok của bạn @mây nhé♡…
Mún ngược bơi hết vô đâyy Chủ yếu là oneshot…
21 chap với vài ba cp mà tớ yêu♡.....Lưu ý nhỏ trước khi đọc :-ooc-Nhân vật hoàn toàn không thuộc về mình-cover: Pinterest Mình vốn viết văn không được tốt , những thứ trong đây đơn giản là nghĩ gì viết đó nên vẫn còn rất nhiều điều cần chỉnh sửa.Cảm ơn các cậu đã chọn đọc con fic này.…
Ổ dịch bệnh đã bắt đầu bùng phát cách đây một tháng.Không ai biết chính xác nó là cái gì. Nó có các triệu chứng như hạ thân nhiệt và lây lan nhanh hơn cúm. Tất cả những người bị nhiễm đã kết thúc trong bệnh viện trong khoảng một tuần hoặc lâu hơn, cho đến khi họ "chết". Dường như không chính xác trường hợp. Sau khi họ dường như đã chết trong một vài giờ, một sự thay đổi nhanh chóng sẽ diễn ra, và sau đó bạn có điều này ... cỗ máy giết người thèm thịt người, chủ yếu là trái tim. Chẳng bao lâu nó đã được khám phá đây là công việc của Orochimaru. Tất cả những ai cố gắng để chống lại nó đã chết và nuốt dễ dàng. Một số đã được miễn dịch, tuy nhiên. May mắn đó là hầu hết các ninja, khi họ có cơ thể mạnh mẽ hơn và hệ thống miễn dịch mạnh hơn. Thật không may, khi các ổ dịch xảy ra, phần lớn các ninja của làng đi vắng trên nhiệm vụ, rời khỏi làng làm yếu đi, người dân không được bảo vệ. Hầu hết các ninja vẫn bị tiêu diệt. Cho đến nay, chỉ có 10 đội sống sót, chiến đấu cho cuộc sống của họ, không có hỗ trợ trên con đường của mình.…
Jeon Wonwoo là một kiến trúc sư sống ở con đường phía tây thành phố. Kim Mingyu là một hoạ sĩ vừa chuyển đến nhà đối diện. Đây là câu chuyện 10 năm của hai người.Fic gốc của tác giả downpour0721.Cá nhân mình thấy trong truyện này ranh giới giữa MinWon và WonMin không quá rõ ràng, sẽ hơi OOC với Wonwoo nhưng mình cảm giác được hình tượng gốc của nhân vật Mingyu thật sự giống bạn nên mình để position theo cảm nhận luôn nhé.…
LƯU Ý : ĐÂY LÀ TRUYỆN BL, TÌNH TIẾT TRONG TRUYỆN KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN ĐỜI THỰC CP : LELUSH X CAM VỌNG TINH "Từng giọt mua rơi quá dỗi an tĩnhNhững lời không thể nói ra đã giữ khoảng cách giữa chúng taThật cẩn thận gìn giữ sự ăn ý thầm lặng nàyNgay cả ánh mắt lẩn tránh cũng ra vẻ thật tự nhiên Hết thảy đều không cần nói đã rất rõ ràng" Lelush biết, Cam Vọng Tinh cũng biết họ yêu nhau. Nhưng đâu ai biết điều đó ngoài họ, cái khoảng cách giữa tình cảm và sự nghiệp vẫn còn ở đó. Tình cảm vẫn đậm sâu chỉ tiếc không một ai dám vượt quá giới hạn. Lelush không dám , Cam Vọng Tinh càng không, đâu ai biết được sau ranh giới kia liệu có phải vực thẳm? Nên lần này Cam Vọng Tinh quyết định chọn cách nhượng bộ, chỉ là không ai ngờ cậu lại là người ra đề xuất chia tay.…