Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tên: Bình MinhWriters: Vịt một nắngCouple: Mikage Reo x Nagi Seishiro (Top x Bot) from Bluelock Tag: Trầm ổn đã 30 tuổi Reo x Sinh viên 20 được nhặt nuôi từ bé Nagi, nuôi vợ từ bé, ngọt ngào, 18+, H thô.Nội dung: - Vào ngày mưa ấy, Reo nhặt được một cậu bé, ngay lần đầu tiên thấy đã muốn đem nhóc ấn định thành vợ tương lai. Tám năm trôi dằng dẵng, vào ngày xuân ấm, cậu nhóc trỗ mã trơt nên xinh xắn, thân dưới loã lồ nằm đè lên hắn, chất giọng lười nhác thường ngày cố rù quyến hắn."Chú, chúng ta làm tình nhé?" "Không được, em chưa đủ tuổi" "Em hai mươi rồi, chú còn đợi gì? Húp sạch sẽ em đi"…
« bảy số không trùng sinh thường ngày »Tác giả: Đồ Mi phu nhân【 văn án 】:Lương thục đàn lúc tuổi còn trẻ thân hoạn bệnh nặng, mất mà tang nữ, long đong nhiều tai sống đến hơn sáu mươi tuổi, thành một cái nhỏ lão thái thái.Nàng từng oán hận qua lão thiên đối nàng tàn nhẫn, nhưng là cũng không có cách nào cải biến hiện trạng.Ngay tại lúc nàng cảm thấy hiện tại mỗi ngày mua thức ăn nấu cơm mang em bé thời gian cũng rất tốt thời điểm, một trận đột nhiên xuất hiện địa chấn lại đem chính đi dạo siêu thị nàng chấn trở về thời năm 1970.Cùng nàng cùng một chỗ bị chấn về thời năm 1970 , còn có bên trong siêu thị toàn bộ sinh tươi khu...Về sau nàng phát hiện, cái này sinh tươi khu lại còn là có thể đổi mới ! !Sống lại một đời còn mở hack, lương thục đàn phủi phủi quần áo bên trên lò xám, cảm thấy đi đến nhân sinh đỉnh phong thời gian tới.Nội dung nhãn hiệu: Huyễn tưởng không gian áo vải sinh hoạt làm ruộng văn trùng sinh…
- Ngươi đừng có mà thèm vợ quá hóa điên. Mau bỏ ta ra.- Với thân phận của ta bây giờ, không điên thì còn có thể sống được sao?Có người nói rằng, đâu đó vẫn tồn tại một thế giới song song với Trái Đất chúng ta. Và thế giới đó quả thật tồn tại. Đó là một nền văn minh hiện đại như Trái Đất, nhưng đặc biệt hơn, con người ở nơi đó có khả năng sử dụng phép thuật. Ở đó, có một câu chuyện chưa từng được hé lộ.Cô vốn xuất thân là một cô gái nông thôn miền Nam, nhờ thiên phú vốn có mà trở thành một trong 4 thành chủ của Thiên Lạc Thành.Hắn là một chàng trai từ phương Bắc đến, xuất thân là đại hoàng tử cao quý của Từ Khải Thành.Một ngày nọ, thành Từ Khải thất thủ, đại hoàng tử buộc phải sang Thiên Lạc làm phò mã để sống tạm bợ qua ngày.Từ một hoàng tử được người người kính trọng, bỗng nhiên trong một đêm lại mất tất cả, đến nơi xứ người cũng không ai tôn trọng, Thiên Hương chính là ánh sáng duy nhất trong đời hắn... Một cách bất đắc dĩ...Mọi chuyện vẫn luôn suôn sẻ, cho đến khi...…
Cảm giác buồn vui lẫn lộn khi yêu em, như thể thời gian đã trôi theo con đường tàn khốc và mọi thứ tốt đẹp đã qua trước khi nó bắt đầu.Cảm giác yêu em thật nguy hiểm, giống như một cơn bão bụi nuốt chửng bầu trời hay một sao chổi lướt qua tầng bình lưu.Nhưng lại thật vinh dự khi được yêu em. Như tuyết trôi đi nhường chỗ cho mùa xuân đến, anh sẽ ôm em cho đến khi anh không thể.…
" Trăng dưới nước là trăng trên trời, Người trước mặt là người trong tim. Hướng đến tim là tim người lạ, Người xa lạ là người trong tim".Ngoài kia, tiếng sóng biển dạt dào, ầm ầm. Tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua ô cửa sổ của lớp 12A. Dưới cái nắng oi ả của buổi chiều tháng 5, tôi nghiêng đầu đặt áp má xuống bàn, đôi mắt hướng về phía cậu chàng trai kế bên.- Này! Cậu có hiểu ý nghĩa của câu : " Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt" không?-..._ Cậu không trả lời, đôi mắt vẫn chăm chú vào cuốn sách ôn luyện tiếng anh.- Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là hai điểm cực của Trái Đất, mà là tớ thích cậu, nhưng cậu lại chẳng hay.Nhật Hạ - Đông PhongTưởng chừng chỉ là hai đường thẳng song song không có điểm chung, bỗng chốc gặp nhau trong ngày tuyết tháng sáu!❄️…
Ngày hôm ấy trời xanh mây trắngNgày hôm ấy gió thổi vi vuNgày hôm ấy nắng chiếu qua sânNgày hôm ấy, tôi và người bên nhau mãi mãi.***Ngày hôm ấy mưa rào tầm tã, xe cộ inh ỏi, dòng người huyền náo, chen chúc. Máu và nước trải khắp con đường. Thầy nhìn tôi, vẫn cứ nụ cười ấy nhưng sao nó lại yếu ớt đến kì lạ vậy? Tôi gào khóc, tôi khóc mãi nhưng thầy cứ nằm mãi trên mặt đường đẫm máu...***Ngày hôm ấy, mây đen, gió nổi, sấm sét đùng đoàng, tôi nhìn cô ấy, nhìn cô ấy cứ nhắm mắt dần, rời khỏi vòng tay tôi, mãi mãi ...Nội dung:Mộc Mộc yêu thầy giáo của mình- Tư Bách Thần. Một người đàn ông trưởng thành, chững trạc và dịu dàng, một người đầy bí ẩn và không ai có thể biết thầy ấy đang nghĩ gì. Liệu thầy có động lòng trước cô nữ sinh do mình chủ nhiệm suốt 3 năm cấp 3?Hứa Hạo Nhiên yêu vợ của mình, anh yêu Mộc Mộc hơn cả sự nghiệp và sinh mệnh của mình. Anh yêu cô ấy từ khi hai người còn ở giảng đường đại học cho đến tận khi cô ấy qua đời vào 17 năm sau. Nhưng liệu Mộc Mộc có thật sự yêu anh như thế hay trong đôi mắt buồn luôn nhìn anh chăm chú lại là một người đàn ông khác, một người mà cô ấy cất giấu suốt 17 năm?Tất cả bọn họ đều có một người để chờ đợi, dù cho cả nghìn kiếp.…
Bản wattpad được đăng bởi chính người edit. Các bạn có thể vào blog của mình để đọc thêm các truyện nhé :)HOA HẠC LỆNHTác giả: Vô Xứ Khả ĐàoThể loại: đoản văn, trinh thám, ảo tưởngConvert: ngocquynh 520Nhân vật: Tô Từ x Bùi ChiêuSố chương: 5Edit: MomoEbook + Poster: MomoNguồn: http://dieptuvi.wordpress.comTruyện ngắn tham dự cuộc thi "Edit đoản văn lần thứ 3" của Diễn đàn Lê Quý Đôn===============GIỚI THIỆU Nữ bộ khoái Tô Từ, tiểu vương gia Bùi Chiêu, một câu chuyện xưa khác của sư huynh sư muội.ĐÔI DÒNG CẢM NHẬNNgược dòng quá khứ, trở về với vùng đất Giang Nam trù phú xa xưa, nơi có những con sông lặng lẽ chảy dài, những nhành hoa đâm chồi nảy lộc khi mùa xuân đến, rải khắp mọi nẻo đường. Theo bước chân Tô thần bổ - nữ bộ khoái giả nam trang, ta tiến về Yến Tử Ổ, nơi gieo trồng quốc hoa sơn trà nổi tiếng.Hãy để tôi kể lại cho mọi người câu chuyện xưa ấy, vụ mất tích kỳ lạ của chàng thiếu niên với bồn hoa quý giá của mình. Đằng sau những toan tính bẩn thỉu, những lời lừa dối đường mật, là tình yêu trong sáng như thuở hồng hoang, khi trời đất xuất hiện. Và bên cạnh thứ pháp luật cứng rắn vô tri vẫn còn đây tình người nồng ấm."Trời nếu có tình trời cũng sẽ già thôi...."Vạn vật ở trên đời, ai nói chúng không có tình yêu? EBOOK ĐƯỢC LÀM VỚI MỤC ĐÍCH PHI LỢI NHUẬN, CHIA SẺ MIỄN PHÍ. VUI LÒNG KHÔNG SAO CHÉP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.…
Từng mùa xuân trôi qua ở Vong Xuyên, hoa đào lại một lần nở." Ngươi thực sự muốn tu thành người ?"" Phải!"" Vì hắn ta sao ?"Nữ nhân xinh đẹp chỉ cúi đầu cười mỉm, y phục bị gió thổi khẽ lay động ....Y cuối cùng cũng lấy nàng rồi, nàng thực sự rất mãn nguyện.Cửa mở, bóng một nam nhân bước vào. Khăn che mặt được nhấc lên......Nàng yêu y đến mức có thể đánh đổi tất cả, bị dày vò trong đau đớn.Vậy mà...Nhuyễn kiếm đâm xuyên qua một thân y phục mảnh mai, máu nhuộm tuyết trắng thành từng mảng đỏ rực.Nàng bị chính nam nhân nàng đã yêu tha thiết, một kiếm dứt tình." Hàn Tịch Dương, vì sao...?"...Bên bờ Vong xuyên, thiếu nữ cười tươi như hoa, đuôi mắt cong cong:" Hàn Tịch Dương, ta thích chàng!"....Đời đời kiếp kiếp chỉ cần được yêu chàng, dù chỉ nhận lại đau thương...Ta vẫn cam tâm tình guyện...…
Tác giả: Thiên NhấtEditer: Cải một láTình trạng: Đã hoàn thànhTình trạng edit: đang lết :))Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Trọng sinh , Kiếp trước kiếp này , Thị giác nữ chủVăn án1:Trước khi chết người được gọi là mẹ ruột còn có ý đồ chiếm hết tài sản của cô.Sau khi trọng sinh, cô ngẫu nhiên nhặt được đến một cái không gian. Cuộc đời này cô lựa chọn đi con đường ngược lại với đời trước.Trước khi thành niên cô dốc lòng học trung y, yên lặng phát triển sự nghiệp của mình. Dẫn dắt một nhà ba mẹ nuôi đi lên đỉnh cao nhân sinh. Mọi người mắt thấy cả nhà họ, vào tỉnh thành, mua phòng, làm sinh ý, nhật tử quá đến hô mưa gọi gió. Con gái lớn nhà bọn họ trở thành nhà thiết kế, con gái nhỏ được cả quốc gia khen ngợi là thánh y.Ngược lại, một nhà mẹ ruột không tìm được cô, sinh hoạt lại trở nên càng ngày càng thấp. Khi họ nhớ tới đứa con gái tiện nghi này , thì nó đã đủ lông đủ cánh, ngao du tứ phương."Mẹ nghĩ nghĩ, vẫn là muốn đem họ của con sửa đổi.""Liền tính con muốn sửa họ Vương, cũng là vương xuân hoa vương, mà không phải vương diễm hoa vương!"Cuộc đời này duy nguyện tùy tâm mà đi, không chịu bất luận cái gì cản trở.Đôi lời editer: Mình mới tập edit nên có gì chưa đúng mọi người có thể góp ý cho mình ạ. Thêm nữa hiện tại mình mới edit nên cũng chưa có thời gian ra truyện cụ thể, khi nào ổn định hơn mình sẽ cập nhật lịch ra chap cho mọi người. Nếu có đăng truyện do mình edit trên nền tảng khác, xin hãy để nguồn dịch là mình ạ.Cảm ơn mọi người rất nhi…
Thu sangNắng chiếu nhẹ nhàng lên gò má người thiếu nữ.Giữa bầu không khí ồn ào giờ giải lao của lớp học, bức hoạ thanh xuân chỉ tập trung vào hình ảnh đôi tay bàn của chàng trai nhẹ nhàng che từng tia nắng khỏi đôi mắt đang say giấc nồng của cô gái.Cậu thanh niên mỉm cười, say sưa nhìn ngắm người thiếu nữ nhỏ nhắn, đáng yêu đang say sưa ngủ, đâu biết rằng người con gái ấy cũng đang thổn thức vì mình mà chẳng tài nào chợp mắt. Dường như bằng cách nào đó, người con trai đã vô tình hình thành chấp niệm phải bảo vệ cô gái mà cậu ta coi là thỏ ấy.Tôi cực kì yêu thích mùa thu, một phần bởi không khí thật sự dễ chịu, phần còn lại vì khi ấy, hoa phượng nở - là khoảng thời gian cho tình yêu tuổi học trò trong sáng bắt đầu.…
17 tuổi, ôm 1 ước mộng cao xa mà có lẽ cả đời chẳng với tớiNhiều người cho rằng tôi mù quángCó người cho rằng tôi mơ mộng hão huyền Rồi có 1 số lại nói tôi không lượng sức mình mà với cao Phải, họ nói đúng, nhưng chẳng ai đánh thuế ước mơ cả, chính tôi cũng biết rằng cái uớc mơ đó nó mờ ảo lắm,chẳng có chút phần trăm nào thành sự thật cả.Nhưng tôi vẫn hi vọng, chỉ mong rằng thượng đế thương tình,hay quá mệt mỏi với sự van nài hằng ngày của tôi mà biến tỉ lệ trở thành sự thật ấy từ không thành có....Anh chính là ước mơ của tôi,nếu như ngày hôm ấy anh không xuất hiện, giá như ngày hôm ấy mưa thì có lẽ trái tim tôi đã không bị cướp mất để rồi biết bao lần tan nát đến ngày hôm nay. 17 tuổi ngừoi ta thì cố gắng học hành để bước qua ngưỡng cửa tương lai dễ dàng rồi bước tới ánh sáng thành công. Còn tôi, tôi cũng học để có thể xứng với anh, để có thể gặp được anh ở mai sau. Nghe có vẻ buồn cười nhỉ. Chẳng biết là do vô tình hay cố ý mà số phận cứ trêu đùa, gieo hi vọng trong tôi rồi lại dùng sự thật để dập tắt nó. Có lẽ do anh quá tuyệt vời đến nỗi chằng còn từ gì có thể diễn tả.Anh tuyệt vời bao nhiêu thì tôi trái lại bấy nhiêu. Năm tháng ấy sẽ chẳng bao h quên trong ký ức tôi, những lần mượn cớ đi qua nhà anh, những lần dù no đến nổ bụng nhưng vẫn cố đi mua bánh ở căn tin chỉ vì để đc đi qua lớp anh.Là những lần khóc trong đêm vì những thông tin vô định, là những lần đi xa hàng mấy cây số chỉ để đi sau anh đoạn đường về nhà anh sau đó mới quay ngược trở về nhà. Ngu…
**Giữa cái nắng ấm áp và dịu nhẹ của mùa thu, có hai cô cậu thanh niên đang tay trong tay tản bộChợt cô quay sang hỏi:"Nếu một ngày anh mất hết tiền tài và danh vọng, anh có muốn sống tiếp không?"Anh khẽ nhíu mày, khó hiểu sao cô lại đặt câu hỏi kì lạ như vậy, không suy nghĩ nhiều anh nhẹ nhàng ghé vào tai cô:"Chỉ cần em là đủ!! "Giọng nói vừa trầm vừa ấm của trai thủ đô ngọt ngào phảng phất bên tai, vô thức mặt cô đỏ bừng lên vội đẩy anh ra(còn típ)***Tác giả: iam_ngânnTruyện còn nhiều thiếu sót và đôi lúc cũng có chút nhầm lẫn và hơi mâu thuẫn, mong mọi người thông cảm và góp ý ạXin Chân Thành Cảm Ơn(^∀^●)ノシ…
Khi bé lên 2 tuổi bé phải chuyển nhà theo ba mẹ đi đến một thị trấn phồn thịnh ở phía Bắc. Đó là một thị trấn gần với thành phố và trùng hợp thay ba bé làm luật sư ở đó, mẹ bé làm nhà thiết kế của cô gì gì ý... Thế nên bé phải chuyển đến đây. Mọi người có biết không? Thành phố này tuy rộng lớn nhưng lại sạch sẽ, hoàn toàn không có bụi bẩn, ở đây rất hiện đại nha, y như thành phố vậy! Những con người ở đây tuy giàu có nhưng lại rất thân thiện nha. Mới đó mà bé đã biết hết mọi người trong tổ dân phố rồi á ...nhưng chỉ có một người.... Đó là tên ngạo mạn họ Lục đó. Bé không thích tên tự cao tự đại đó đâu, ngay từ lúc đầu tiên gặp mặt rồi. Thật ra tên lục kia là đứa trẻ đầu tiên mà bé gặp và cũng là lần đầu tiên bé gặp người hách dịch đến thế! Một câu chuyện thanh xuân nữa được mở ra, một tình yêu bắt nguồn từ đôi " bạn hàng xóm " nhưng lại trả cho nhau lời nào. Một tình yêu của cô bé ngây ngô non nớt chẳng biết thế nào là yêu và một chàng sói lang mưa mô sảo quyệt. Một tình yêu mới sẽ đến trong tương lai hứa hẹn với bao điều thú vị. Đây là ác phẩm thứ hai của mình nên nó sẽ hoàn hảo hơn một tí xíu của bộ truyện đầu nhé. Trích đoạn : - Anh ơi! Không hiểu sao dạo này em hay lên đau tim khi nhìn thấy anh lắm. Hay em phải đi đến bệnh viện để kiểm tra? - Không cần đi bệnh viện làm gì. Chẳng phải anh thừa điều kiện để chữa cho em sao? …
- Lộc Hàm là trẻ mồ côi từ nhỏ được nuôi nấng trong cô nhi viện . Đến năm tròn 19 tuổi , Lộc Hàm xin phép viện trưởng được tự do sống thoải mái với cuộc sống đô hội phồn hoa ngoài kia . Cậu xin làm việc tại một nhà sách nhỏ trên con đường lớn thường ngày vốn tấp nập người qua lại .Ông chủ là một thanh niên hai mươi hai tuổi , tính tình tốt bụng , hòa nhã . Tên là Ngô Thế Huân . Khi cười như nắng tỏa.Lộc Hàm lần đầu tiên biết tương tư .” Ngô Thế Huân nói :” Mẫu con gái của anh là một cô gái có mái tóc dài , khuôn mặt dễ thương , hiền lành .“Anh có thích con trai không ?” – Lộc Hàm háo hức hỏi.“Không!” Gương mặt hắn bỗng tối sầm lại .“Ah….” – Cậu ngượng ngùng , cắn chặt môi.“Vậy Tiểu Lộc thích mẫu con gái như thế nào vậy ?” Ngô Thế Huân cười điềm đạm như mặt trời chiếu dương quang xuống mặt đất sau cơn mưa tầm tã .================================================================Lộc Hàm nhìn mình trước gương . Lén lút lấy bộ tóc giả ra đội vào , điểm thêm một chút son .Nụ cười trong ánh sáng mờ nhạt nửa thực nửa hư .Lần đầu tiên gặp gỡ , Ngô Thế Huân đã trúng mũi tên tình ái với “cô gái ấy” .Hai người cùng nhau hạnh phúc qua tháng ngày .“Cô gái” đó chỉ xuất hiện về đêmĐến một ngày “cô gái ” đó đột nhiên lột bộ tóc trên đầu mình xuống , mỉm cười cay đắng“Em không phải con gái! . Em là nam . Em là Lộc Hàm.”Ngô Thế Huân sa mặt xuống , xoay lưng bước đi .…
Anh có thích tôi không? Thanh xuân của bạn có giống một cơn mưa rào đen nhanh rồi lại tạnh không?Tôi từng có một thời thanh xuân gọi là " định mênh" của tôi. Đây là một câu chuyện có thật: Tôi được chuyển vào một ngôi trường mới, rất lạ lẫm. Tôi lướt newfeed trên facebook thì có một cai nick fb làm tôi chú ý :) là anh ấy - người đầu tien tôi addfr trên fb ❤️ tôi nghĩ đó chỉ là một chuyện rất bình thường mà thôi :) Rồi thời gian trôi qua cho đến ngày khai giảng của trường :) tôi lại gặp anh ấy :) kiểu cảm giác thân thuộc í . môt cảm giác đẹp đến lạ thường . Tôi có nhìn anh và cười đôi chút , nhưng mà thực sự lúc đó tôi chưa quên được quên được crush cũ vì vậy hơi có chút chạnh lòng . Chả thể làm gì và một HK1 trôi qua tôi chả gặp anh ta , tôi vẫn vui vẻ vẫn nói chuyen cười vui bình thưởng , tạm quên đi sự tồn tại của anh. Tôi tưởng lúc đã sẽ không thích ảnh nữa nhưng mà cái gọi là 'Duyên' vẫn chưa dừng lai :)) Chúng tôi chỉ random chọn CLB cầu lông ở truong 🙈 ban đầu tôi rất ghét môn học này và còn tìm cách để trốn :) tôi không có hứng thú cho lắm đến khi anh ấy lọt vào mắt tôi lần nữa ☀️❤️ Mieu tả anh ấy chút nhé : anh ý rất kao , gương mat phúc hậu và chính đôi mắt ấy làm tôi luôn rung động:) và điều đặc biệt là tôi thích cái tính cach của anh ấy ; Lúc đó tôi không biết tôi đã thích anh ấy rồi , tôi đã bỏ lỡ rất lâu 🤨 Và từ đó ngày nào tôi cũng luôn tìm cách gặp anh ta, nhung phút giây ngại ngùng đứng trc cửa lớp anh nhìn ra , khuôn mặt đỏ rực của tôi khi nhìn thấy anh:) Và ngày học…
Sài Khiết là một nhân viên suất sắc của công ty, nhiệm vụ của cô là một người hướng dẫn, cũng có thể coi là một hệ thống trong các tiểu thuyết. Cô có trách nhiệm là tìm mọi cách để cho các nữ phụ một kết cục tốt đẹp nhất. Mình viết còn sơ sài, bạn nào thấy mình sai chỗ nào thì có thể bình luận nhắc nhở nhé."Thời niên thiếu nồng nhiệt ấy, anh đến mang theo cơn gió mùa hạ trong lành và cả tình yêu của em. Đợi đến lúc anh đi mất chỉ còn những tiếc nuối và đắng cay ở lại. Chúng ta mãi mãi chỉ là hai con người xa lạ, anh của khi đó là anh tuyệt vời nhất nhưng em của sau này mới là em hoàn hảo nhất. Cả hai chúng ta cách nhau tận một thời thanh xuân, vậy nên đến cuối cùng cũng chỉ đành nói lời từ biệt."…
Ánh sáng của buổi sáng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, như một lời nhắc nhở về một ngày mới bắt đầu. Mọi thứ dường như trở lại với nhịp sống quen thuộc, nhưng trong không khí tĩnh lặng, có thứ gì đó lạ lùng vẫn không ngừng lay động.Huanxiong đứng một mình giữa căn phòng ẩm thấp, đôi tay lướt qua từng chiếc lọ thuốc đã cũ kỹ, cảm giác như mọi thứ đều thuộc về quá khứ. Mặc dù đã tìm kiếm nhiều năm qua, một nỗi lo âu vẫn bao trùm lấy tâm trí cô, và hôm nay, khi cuộc đời lại vẽ ra một dấu vết mới, cô biết rằng con đường trước mắt sẽ không còn như xưa.Tiếng gió thu thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của mùa thay lá. Và rồi, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía xa. Cái bóng cao lớn, trong bộ áo choàng đen, dần dần hiện ra từ rừng cây, mang theo một sự bí ẩn mà ngay cả Huanxiong cũng không thể đoán trước."Ngươi tìm một phù thủy, nhưng không biết cái giá phải trả sẽ như thế nào," Huanxiong thì thầm, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào vị lữ khách mà mình chưa từng gặp. Một trận gió lạnh lướt qua, như một dấu hiệu báo trước rằng mọi thứ sẽ thay đổi.…
Nói đến chính nghĩa?! Thật ngứa lỗ tai.Nói đến người đoan đoan chính chính chọt mũi vào chuyện người khác ?! Ta không dám làm.Đối nhân xử thế tiêu chuẩn phải đứng hàng đầu? Liều mạng , hi sinh vì chính đạo tiêu diệt hắc đạo?!...... Ta thấy không vui nha.Một lần trọng sinh, một lần nữa được sống lại, cái người tên Chính Hàn này liệu rằng có thể làm giới tu chân điên đảo rối như tơ không?. Tàng Tà Chi Đế Quyết tu luyện đánh khắp thiên hạ, tính tình quái gở , vui buồn thất thường, sát ý trỗi lên vung Đao Sát Thần múa loạn mấy vòng liền thấy máu nhiễm đỏ.Luyện hung thi làm huynh đệ, tạo ra vạn vạn ma quân hùng mạnh cùng hắn náo loạn Đại Lục.Dám gây sự với ta?! Ta liền diệt sát cả nhà ngươi.Dám giở trò?! Hừ, lấy người ngươi yêu thương, luyện ra hung thi cùng ngươi chém chém giết giết, nhìn ngươi đau đớn, ta rất vui nha.Dám ngán chân đường của ta?! Bổn đại gia ta còn rất nhiều trò vui hảo hảo cùng ngươi chơi đùa.Ma tôn tái xuất, rung chân cũng làm lòng người run rẩy sợ hãi, hô mưa gọi gió không sợ bất cứ kẻ nào. Liệu rằng... một ma tôn như vậy... ai có thể kiềm chân hắn...bắt hắn ngoan ngoãn không đồ sát?Đam mỹTu Chân Giới!!!…
Tôi Chờ Anh Khi Đến Mùa Hoa Súng. Trong khói lửa chiến tranh khốc liệt, giữa ranh giới của sống và chết, tình yêu vẫn nở rộ như những bông hoa súng giữa dòng nước dữ. Quang Hùng, một cậu cả xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, âm thầm dùng tài sản và ảnh hưởng của mình để viện trợ cho cách mạng. Nhưng trong cuộc chiến đầy hiểm nguy, cậu lại bị cuốn vào ánh mắt kiên định của Đăng Dương, một chàng lính trẻ mang trái tim đầy lý tưởng và khát vọng tự do. Số phận đưa đẩy họ gặp nhau, để rồi yêu nhau trong những tháng ngày căng thẳng nhất. Nhưng khi kẻ thù phát hiện ra sự thật về Hùng, anh buộc phải đối mặt với lựa chọn đau đớn: bảo vệ người mình yêu hay hi sinh chính mình cho lý tưởng và tự do của dân tộc._______❗TẤT CẢ ĐỀU LÀ TRÍ TƯỞNG TƯỢNG CỦA AYAN, KHÔNG ÁP DỤNG NGOÀI ĐỜI THẬT ❗❌KHÔNG MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC KHI CHƯA ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA AYAN.…
Ba kể ngày xưa, ba gặp rồi lại yêu. Yêu say đắm một người nào phải mẹTay không thonDáng người chẳng nhỏ béMắt cũng đâu tròn xoeNgười ấy mặc chiếc sơ mi sẫm màu be2 người gặp nhau ngày mùa hạ oi ả, nẻo đường nhỏ lóc cóc con xe "Xe tuy cũ nhưng ngon lành đấy nhé! Lên đi nào, tớ đèo kẽo đường xa"Và cứ thế hai con người xa lạHai trái tim đơn độcCứ thế sát gần nhauLà thanh maiRồi bạn tâm giaoThành tri kỷMà mãi chẳng thể cùng nhau suốt đời Vì con ơi, ngoài "định kiến xã hội" ta và ông ấy đã cùng vượt qua nhưng hai chữ "đạo hiếu" nữa mà con ...Tình cảm kia quá điên cuồng, quá mới mẻBa vừa thương, vừa ghét bản thân mìnhChỉ vì nơi ta coi là gia đìnhMà tự tay bóp nát mầm tình mới gieoRồi trở thành trụ cột gia đìnhTrở thành người đàn ông mẫu mực như mẹ mình đã mong Dù biết tận sâu trái tim mình, ba đã "chết" từ lâuRồi lại đến mai sau ba và người ấy lại phải sống theo danh nghĩa là "bạn bè thân thiết"Nhưng sau đó, bản thân đã làm điều "ghê tởm" Lừa dối cả vợ lẫn conVà lại vẫn sống như chẳng có điều chi cùng gia đình "mẫu mực" theo xã hội, theo "đạo hiếu"Rồi sau này con sẽ biết, trái tim mẹ mãi chẳng thuộc về bố đâutrái tim mẹ đã lạc mất từ lâuvì trót trao tay cho một nàng thiếu nữ, một thiên thần lòng mẹ, một mối tình nông nổi tuổi thanh xuân con àNên nếu sau này, con có gặp, có yêu ai đấy, mong con hãy giữ chặt mối lương duyên này con nhé, đừng bao giờ yếu đuối mà chùn bước như chúng ta…