Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Nỗi đau nào hơn sinh tử biệt lyNhớ nào bằng khi người đi kẻ ởBao lời hứa chỉ còn là dang dởHỏi mấy ai không nức nở chạnh lòngĐoạn đường đời sẽ hoang vắng mênh môngBởi người thương đã không còn chung lốiNhớ thương ai những đêm trường mắt mỏiKhi ân tình bổng xa tít mù khơiXuân hạ về sao mưa vẫn tuôn rơiTim giá băng khi mùa đông chưa tớiHay lệ sầu khóc than trong buồn tủiTim lạnh lùng vì bởi mãi mất nhauCòn lại gì hay chỉ một niềm đauMà trọn đời không thể nao lắng đọngKhi mất đi người là niềm hi vọngMất nhau rồi giấc mộng chẳng còn chi.…
Mùa hè năm mười sáu tuổi, Châu Mạn Nhu một mình đến hẻm Giang Ninh - một vùng quên yên ắng với những cánh đồng trải dài bát ngát và những khóm đinh hương nở rộ để dưỡng bệnh.Buổi tối, những làn gió mát lạnh thổi tung loạn xạ mái tóc của cô gái nhỏ. Châu Mạn Nhu vừa ra tiệm tạp hóa mua một chút đồ dùng, lúc đang đi trong con ngõ nhỏ thì vô tình bắt gặp một chàng thiếu niên gục đầu xuống ngồi bên đường. Đi lại gần thì mùi máu tanh vô cùng khó chịu. Châu Mạn Nhu liền lấy đống đồ y tế vừa mua ra băng bó cánh tay đang chảy máu của cậu. Làm xong cô phủi những hạt bụi còn xót lại trên áo thiếu niên rồi đứng dậy đi về.Tiếng chuông tan học vang lên, Châu Mạn Nhu đi men theo con hẻm nhỏ trở về nhà, đang đi thì bị một nam sinh chặn đường.…
Có ai tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Tôi có. Vì ngay từ đầu nhìn thấy cậu, tim tôi đã đập nhanh đến mức chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.Tôi không biết đó có phải là yêu không, chỉ biết rằng... kể từ hôm ấy, tôi bắt đầu nhớ đến một người mà chưa kịp biết tên.Tình yêu giống như trồng một bông hoa nhỏ. Mỗi ngày tưới nước một ít, che mưa chắn gió cho nó. Không nên vội vàng mà cần có thời gian, có đủ sự kiên nhẫn và một trái tim dịu dàng rồi một ngày.... sẽ thấy hoa sẽ nở rộ, rực rỡ dưới ánh nắng vàng. Tôi cũng vậy, từng chút một âm thầm thích cậu, mong cậu nhìn về phía mình."Nhật Lâm mình sẽ làm cho cậu thích mình.""Phải trở thành nữ chính trong câu chuyện của hai ta."…
Hôm nay, tớ muốn kể cho mọi người nghe về chuyện tình của tớ. Nó thật sự trẻ trâu, mang vẻ đẹp thanh xuân ngu ngơ, tùy tiện nhưng lại tràn đầy trân thành. Tớ là một kẻ đa tình, sáng nắng chiều mưa trưa gật gù, cứ thấy trai đẹp là lại tít mắt lên sung sướng. Do vậy, tớ chẳng bao giờ kéo dài với ai đó được quá lâu cả. Khanh là chàng trai duy nhất tớ nghiêm túc. Tớ muốn viết lại nhật kí theo đuổi cậu ấy, để sau này khi đọc lại, tớ sẽ biết rằng: "Aha, hóa ra năm ấy mình lại thế này!"Cảm ơn mọi người đã đọc ạ!…
Ngày đăng ngôi cũng là ngày bạo chúa Ngu Vương tuyển lựa ra 365 nàng kiều nữ đẹp tuyệt trần trong số mấy vạn cô nương từ khắp các tỉnh thành trong nước. Nếu không phải các cô nương có mày ngài mắt phượng, thân mềm hơn tơ lụa, dáng như cành liễu. Nếu không phải nhan sắc tuyệt trần thì không thể lọt vào tam cung. Lễ đăng ngai diễn ra thật vĩ đại, kèn trống rền rang, cờ xí rợp trời, 365 nàng niên được trang phục các màu áo sặc sỡ của các loại màu hoa nở rộ vào mùa xuân năm đó.…
Tiếng kêu mới nghe đâu đứt ruột!! Vương Thuý Kiều,con gái đầu lòng của Vương Gia,được biết đến là một tuyệt thế giai nhân,với đầy đủ từ mỹ sắc,tài năng cho đến tâm hồn sâu lắng lòng người.Nàng gặp được người mà cả đời nàng sẽ luôn phải nợ tình không dứt :Kim Trọng sau tiết thanh minh tảo mộ mùa xuân..Và sóng gió của cuộc đời nàng cũng bắt đầu ập đến.....…
Mười hai năm hôn nhân, nàng vi phu nhà cúc cung tận tụy, kết quả lão công ngoại tình lúc,Cả nhà rất chính là có tiền mang cầu tiểu Tam, lại chỉ dùng mười vạn khối liền bức nàng ly hôn...Còn tưởng rằng cuộc sống đến đây đã không hề hi vọng đáng nói, nào biết một hồi hoả hoạn,Thượng Đế làm cho nàng quay về thanh xuân vô địch hai mươi tuổi,Lần này, nàng quyết định không hề dẫm vào bị chồng ruồng bỏ vận mệnh, cho nên - -Gặp lại kiếp trước điệu bộ khốn kiếp cặn bã phu, nàng cũng không thèm nhìn tới, không thèm quan tâm đến lý lẽ,Mà khi cao phú soái Nhã Mại tập đoàn người thừa kế bởi vì tai nạn xe cộ xuất hiện ở nàng trọng sinh quỹ đạo lúc,Nàng muốn không phải là chim sẻ biến thành phượng hoàng phụ thuộc, mà là biến thiên nga mình thay đổi!Nhưng đối mặt hắn này người bận rộn điện thoại quan tâm, gián tiếp cung cấp nàng quán bar đi làm cơ hội,Xem nàng lúc nóng rực ánh mắt, cùng với đến nước ngoài đi công tác còn treo tâm mua tặng nàng tiểu lễ vật...Ai! Nói không động tâm, đó là gạt người , vì vậy - -Biết rõ hắn người thừa kế hào quang bởi vì phụ thân nghi kia không phải là ruột thịt tử mà ảm đạm, bên cạnh rơi người khác,Nàng dùng tự mình biết tương lai ưu thế, giúp hắn tại sự nghiệp người nối nghiệp thượng càng có sức cạnh tranh,Thậm chí tại hắn kết thân chuyện thất lạc lúc, cam tâm đem chính mình đưa lên giường,Hôm nay đối mặt cầu hôn của hắn, nàng thật là nhớ đáp ứng, lại chỉ có thể nói NO...…
"Gửi em ở cách xa vạn dặm,Nơi trăng rằm mà lại thiếu bóng em.Nơi đây lạnh, chẳng thấy em sưởi ấm,Gió bên này, không đủ gọi tên em.Em còn giữ chiếc khăn ta từng tặng?Sợi chỉ hồng ta thêu lỡ nửa chừng...Ngày em khóc, ta không quay lại được,Chỉ biết đi, cho trọn đạo làm con.Bốn năm nữa, mùa sen thôi còn nở,Liệu trong em, ta đã hóa người xưa?Đã có ai thay ta đan kẽ tóc. Có lần nào em nhớ đến ta chưa?"…
Dưới gốc cây anh đào đại diện cho sức sống, tình yêu và tình bạn này, chúng ta đã cùng tuyên hệ với tất cả lòng kính trọng và niềm tự hào. Thời gian luân chuyển xuyên hồi, trải qua 4 mùa xuân hạ thu đông, khép lại câu chuyện thanh xuân vườn trường đầy những kỉ niệm và tuổi trẻ, từ bỏ quá khứ để bước tiếp trên con đường mà mình đã lựa chọn.Nhưng....liệu mọi chuyện có thể trôi qua suôn sẻ và êm đềm như vậy không? Sakura- Anh đào 5 cánh rồi có lúc cũng phải rụng, cũng như chúng ta sẽ mãi mãi không thể là của nhau...Shortfic: MatsureiMatsuda Jinpei × Furuya Reicâu chuyện cùng 5 người bạn trong học viện cảnh sát....♤NEW FIC: The Academy ARc Wold Police Short story.💕our L O V E💗…
VĂN ÁN Tô Ngọc đã trải qua hai mươi năm cái xuân xanh, qua một đêm trở về mùa xuân thứ mười bảy. Mang khuôn mặt mới... Cuộc sống mới... Tất cả mọi thứ đều mới mẻ với Tô Ngọc, cũng là điều cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Ví dụ như... Vốn quen một thân một mình, nay thoáng chốc có thêm gia đình yêu thương chăm sóc. Vốn đã tốt nghiệp đại học nay lại phải cày bừa lại những năm tháng học cấp ba. Hay vốn tưởng rằng tiền rất khó kiếm nhưng không ngờ nó lại dễ dàng đến vậy. Vậy Tô Ngọc sẽ đối phó với cuộc sống mới toanh này thế nào? Chỉ có trời biết, đất biết, không khí biết, Tô Ngọc biết... *Phân cảnh 1* -"Tô Cẩm Ngọc, lên bảng kiểm tra miệng" Tô Ngọc chậm chạp lê bước lên bảng, quay về phía cô giáo Như Hoa, vẻ mặt thành thật há to miệng. Sau đó... Không còn sau đó nữa. *Phân cảnh 2* Tô Ngọc đi học muộn, len lẻn chui vào lớp nhưng không may vẫn bị cô giáo Như Hoa phát hiện -"Tô Cẩm Ngọc, sao em lại phải lén lút như thế? Em cứ vào lớp đàng hoàng như bố em vào nhà xem nào!". Tô Ngọc vâng lời, thành khẩn xin lỗi cô giáo Như Hoa rồi đi ra ngoài, đóng cửa lớp học lại. Vài phút sau Bỗng... "rầm" một tiếng lớn. Tô Ngọc nhẹ nhàng dùng chân đạp tung cánh cửa loạng choạng đi vào, chỉ tay thẳng vào mặt cô giáo Như Hoa, giọng lè nhè. -"Bà già la sát, lại không chịu mở cửa cho ông đây à?" Sau đó... Cũng không còn sau đó nữa.…
ái Thanh tức giận thật sự,trong lời nói của cô có cả nước mắt:-Bộ cậu tưởng Hải Quỳnh có that trên đời à,1 Hải Quỳnh chuyện gì của cậu cũng biết,chuyện gì của cậu đều có thể thấu hiểu sao? Họa may trên đời này chỉ có 1 con ngốc như tớ đâm đâu vào cái tên nóng chẳng ra nóng,lạnh chẳng ra lạnh như cậu,mà cứ âm thầm quan tâm cậu mà thôi,hức hứcDuy Hoàng mỉm cười-nắm lấy tay ái Thanh và nói:- điều đó tớ đã biết từ lâu rồi cô ngốc ạ,chỉ chờ đến ngày này thôi !Rồi cậu kéo that mạnh tay ái Thanh về phía mình,để rồi dưới cơn mưa lạnh,trên con đướng vắng tanh,họ đã trao nhau nụ hôn đầu ấm nồng của tuổi thanh xuân. Từ đó,ái Thanh đã hiểu khi bạn yêu ai từ cái nhìn đầu tiên,thì đều đó cũng có nghĩa người ta cũng đã thích bạn rồi,bởi con tim rất nhạy với tình yêu-nó chỉ đập liên hồi khi có hồi âm từ con tim khác…
Trước khi viết nên một câu chuyện, hoặc chuyện của mình, hoặc chuyện của người khác... Xin phép viết cho mình đôi lời...Hà Nội những ngày đầu đông, thời tiết chẳng khác gì mùa hè...Nóng làm lòng người cũng ẩm ương lên men nhiều cảm xúc khó tả...Ngày hôm qua tôi bất giác nghe thấy những bí mật được em giấu kín, em ít nói với tôi, và cũng chắc cũng chẳng bao giờ nói với ai ngoài một người em yêu mến... Đến khi tôi biết, em cũng chỉ im lặng và bảo em không biết nói gì... Ừ có lẽ nếu em nói khác đi, đúng hay không thì tôi đã không phải nén lòng mình lại để trân trọng tất cả những tình cảm mà người đời dành cho nhau, trong đó có em và người ấy :)Thôi tôi quay về với thế giới của tôi đây, tự cho mình cái quyền được buồn và cười trước người khác. Tôi không mạnh mẽ, nhưng chắc cũng không lần thứ 2 bị đốn ngã trong cuộc đời này... Lúc ngỏ lời với em, tôi đã biết câu chuyện sẽ tiếp tục xảy ra, nhưng tôi lại một lần nữa chạy đến bên em và nói với em những gì tôi nghĩ, mặc cho suy nghĩ của em cứ chạy vòng xung quanh cơ thể tôi, ánh mắt của em hướng đến một nơi nào đó thực sự xa xôi, với em và với những người khác...Tôi thương em, và số phận của những con người! Số phận chẳng tha thứ cho quá khứ của ai bao giờ.Tháng tới sẽ lạnh lắm, tôi sẽ làm con ngựa giữa mùa đông, ngựa thì phải chạy, nếu không chạy, đôi chân nó sẽ đóng băng vì nó không có một lớp lông đủ dày cho mùa đông lạnh.Xuân đến vui tươi, tôi sẽ viết tiếp những câu chuyện, và em sẽ không là người đọc nó!!!…
Bảo Như & Tường Vy Thời gian là thử thách lớn nhất của tình yêu. Nó là con dao cắt dần , cắt mòn mọi cảm xúc của những con người đang yêu nhau. Nhưng , nó cũng chính là chất xúc tác hoàn hảo cho một tình yêu chân thành . Cho một tình yêu đơn phương , thầm lặng... Càng xa , càng lâu , càng dài thì tình yêu kia ngày càng mãnh liệt . Nó trở thành ngọn lửa bùng cháy dữ dội khi gặp được người thương nhớ bao năm. 18 mùa phượng trôi qua, tình tôi trao cậu chưa hề nhạt phai . Nó vẫn luôn bùng cháy, vẫn luôn ấm áp , nồng nhiệt cho cậu và chỉ cậu mà thôi . "Tường Vy ! Bảo Như yêu em. "…
Không phải V chương và tiết tổng điểm kích sổ: 55147 tổng bình luận sách sổ: 552 trước mặt bị bắt giấu sổ: 524 văn chương vi tích phân: 12,012,820Một câu nói: si nữ công tuyệt vọng tìm đường chết bản thân lúc, rốt cục nghênh đón mùa xuân.Cuốn lên thiên giảng hai vị nữ chủ tiền duyên, ngôi thứ nhất, chủ thiên giới cùng nhân gian; đang thiên chuyển ngôi thứ ba, chủ linh giới tức tu chân giới, đứng đắn đàm luyến ái, nỗ lực đùa giỡn lưu manh, dùng thằng mệnh tới tát đường.Bài này chăm chú đứng đắn đàm luyến ái, tu luyện gì gì đó đều là phù vân, tất cả nội dung vở kịch cũng đều vì đàm, luyến, ái!1v1, nhất định phải điềm.Nội dung nhãn: tình có chú ý kiếp trước kiếp này thần quái thần tiên ma quáiTìm tòi then chốt tự: diễn viên: thiển ly, tố tiêu ┃ phối hợp diễn: bạch tiếc, khỉ phi, mộc linh yên, liễu kiều oanh ┃ cái khác: tiên hiệp bách hợp, tu tiên, làm ruộng, sảng văn…
Có một kiểu người bước vào cuộc đời ta rất nhẹ, như gió đầu mùa - thoảng qua tưởng chẳng để lại gì, nhưng hóa ra là để lại cả một quãng nhớ dài.Và cũng có một kiểu nhớ, không ồn ào, không đòi hỏi, không tên - chỉ là mỗi khi trời trở gió, hoặc khi vô tình bắt gặp một bài nhạc cũ, một khung cảnh quen, lòng lại tự dưng thắt lại... vì ai đó.Họ từng ngồi ngay đó - cùng một lớp học, cùng một khung cửa sổ, cùng tiếng chuông vang giữa buổi trưa nắng. Khoảng cách chỉ là vài cái bàn, vài cái liếc mắt ngập ngừng, vài lần chạm vai không cố ý. Gần đến thế, nhưng chẳng bao giờ đủ gần để chạm vào.Thanh xuân là thứ kỳ lạ. Người ta cứ ngỡ mình đang sống trong nó, mà không biết chỉ đến khi mất đi rồi mới nhận ra... mình đã từng rất thương một người, theo cái cách lặng lẽ nhất mà trái tim non trẻ có thể làm được.…
Trong cuộc đời, có những cuộc gặp gỡ tưởng chừng như ngẫu nhiên, nhưng hóa ra lại là định mệnh sắp đặt. Phạm Nữ An Nhiên từng là một cô gái tràn đầy sức sống, nhưng biến cố xảy ra khiến cô dần khép lòng, chìm sâu trong trầm cảm và rối loạn lưỡng cực. Những mối quan hệ dần xa cách, thế giới xung quanh trở nên u ám. Khi bệnh tình trở nặng vào năm lớp 11, gia đình quyết định cho cô đi du lịch cùng em họ Hạ Chang, với hy vọng giúp cô tìm lại chút bình yên.Tại cánh đồng hoa hướng dương-nơi cô từng không hề yêu thích nhưng giờ lại trở thành điểm tựa tinh thần-An Nhiên vô tình gặp Đức Vũ Minh Dương, một thiếu gia có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực chất cũng mang trong mình những vết thương chưa lành. Hai người chạm mặt trong khoảnh khắc thoáng qua, tưởng như chỉ là một cuộc gặp gỡ vô tình. Nhưng số phận lại một lần nữa đưa họ đến gần nhau khi An Nhiên chuyển đến trường mới, nơi Minh Dương đang theo học.Ban đầu, Minh Dương không để tâm đến cô. Cậu từng gặp rất nhiều cô gái, và An Nhiên cũng không ngoại lệ-ít nhất là cậu nghĩ vậy. Nhưng càng tiếp xúc, cậu càng nhận ra cô không giống bất kỳ ai. Đằng sau vẻ ngoài trầm lặng ấy là một tâm hồn chất chứa những nỗi đau và tổn thương. Không hiểu từ bao giờ, sự tò mò ban đầu đã dần biến thành sự quan tâm chân thành. Minh Dương không chỉ muốn biết về An Nhiên-cậu muốn bảo vệ cô, muốn kéo cô ra khỏi bóng tối của chính mình.Bên cạnh hai nhân vật chính, truyện còn xoay quanh những người bạn đặc biệt: Phan Thiên Kim, tiểu thư kiêu kỳ nhưng giàu lòng nhân ái; Phan Thiên Ph…
Văn án: Tiếng đàn giữa không trung... Phát ra từ tâm, hay từ nỗi uất hận ngàn năm trở về... Một vụ nổ súng thương tâm... Xác thân ở đây, nhưng chẳng phải linh hồn đã rời đi. Là cái chết không phải sao? "Ngươi chưa chết." "Tôi đang ở đâu?" "Có muốn biết được kiếp trước của ngươi hay không?" "Ông là ai?" Khói lửa đã hiện ra trước mắt, hàng vạn con người đang tung hô vạn tuế. Nhân ảnh áo mão kiếm sắt, đẹp tựa như tranh bước ra, nhưng hà cớ nào lại giống mình thế. "Chính là kiếp trước của ngươi. Hãy tự đi tìm câu trả lời cho những nhân duyên ở hiện tại của mình." "Cái chết không quan trọng, đời này kiếp này ta chỉ muốn có được đệ..." Giữa muôn vàn hoa mai tả tơi hao gầy, những thân cành khẳng khiu trụi lá. Là mùa đông tàn tạ buốt giá, hay mùa xuân đã sớm héo rũ tàn phai? Con người ấy chính là ai. Trong bóng ảnh trắng thuần khiết, lệ đã tuôn rơi, buông cùng phong vũ hóa cùng bóng mai. Tiếng đàn ấy lại vang lên. Vang lên cùng cung bậc đau thương uất hận, nguyệt rũ ánh tà dương. Màu đỏ tựa máu bao trùm lấy nhân ảnh ấy... Không... Không... Thoáng chốc tất cả chỉ là ảo mộng. Tình yêu? Có phải là điều mà ta muốn tìm kiếm... "Phong vũ cuồng phong hoa tả tơi Huyết lệ tương phòng đâu thảnh thơi Đời này nguyện tận cùng chi viễn Nhất mực nghênh hoa thưởng nguyệt hàn..."…
Mùa hè cuối cùng của thời Cao trung. Đây là tập thứ 9 của bộ tiểu thuyết kể về đời sống lãng mạn của cặp anh em nọ. Khi ở trường thì là "người yêu", còn khi ở nhà thì là "anh trai/em gái".Yuuta và Saki đã tìm được khoảng cách anh toàn giữa hai người, nhưng không lâu sau đó, họ phải dành "hai ngày liên tiếp bên nhau" mà không có bố mẹ. Liệu hai người có thể tiếp tục giữ khoảng cách an toàn thế này không? Trong khi đó, những trải nghiệm mới dồn dập tiến đến Yuuta và Saki, từ các sự kiện ở trường, cho đến tuổi trẻ của bạn bè và sự ủng hộ của mọi người, và sự xuất hiện của một "hậu bối" tại nơi làm thêm...?Đã được một năm kể từ lần đầu gặp mặt, họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, và đây là mùa hè cuối cùng của thời học sinh. Sau tình bạn, tuổi trẻ và những cuộc gặp gỡ mới, cặp "anh em" này sẽ phải đối mặt với những cảm xúc nào nữa?…
【DROP】Tác giả: Lí Xián黎贤Thể loại: Tình trai - Hoan hỉ oan gia - Hàng xóm - Đời thường - Vườn trường.Tại một thị trấn yên tĩnh nằm phía xa ngoại thành, nơi có những khu nhà nhỏ liền kề nhau.Trong một khu nhà nọ, có hai cậu thiếu niên trẻ tuổi không biết vô tình hay hữu duyên mà sống gần nhau.Mùa khô nóng nực qua đi, mùa mưa ẩm thấp đi đến, có những lúc vui, cũng có những lúc buồn. Nhưng cảm xúc dù thế nào đi chăng nữa, hai con người ấy vẫn bình dị mà trải qua.Cùng chung một sở thích, cùng chung một đam mê, cùng nhau nỗ lực luyện tập, cùng nhau đến trường vượt qua những mùa thi cử, cùng ngồi bên nhau trên mái hiên xập xệ ngắm những vì sao tỏa sáng.Tôi và cậu là đối thủ của nhau, bị ngăn cách bởi tấm lưới mỏng manh, nhưng tấm lưới ấy có đáng là gì so với tình yêu mà tôi dành cho cậu.Khoảng thời gian này, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Từ khởi đầu là đối thủ đứng trên sân đấu, trải qua bao ngày tháng cùng ở bên nhau, bao giây phút cùng nhau giãi bày tâm sự. Hai thiếu niên đã trở nên thấu hiểu, hòa đồng và mở lòng với nhau hơn, dần nảy sinh những thứ tình cảm sâu sắc mà bản thân lại chẳng hề hay biết.Tình yêu của tuổi 17, vừa trẻ con vừa bé nhỏ giản đơn nhưng lại ngọt ngào đằm thắm.Hạnh phúc, như một đốm lửa vừa ấm áp nhưng cũng thật cháy bỏng.《Trần Gia Định × Trịnh Thanh Hoàng》* Truyện có bản quyền chính thức, reup thì đừng hỏi sao xui.…
Nàng chỉ như một tờ giấy trắng. Sinh ra không biết đến cha mẹ, thân làm nô lệ ngày qua tháng lại đều chờ đợi bị bán đi, không có tên, không nghĩ đến tương lai, lại càng chẳng quản ý nghĩa cuộc sốngNàng được mua về làm cung nữ của Thuần Định, được huấn luyện công phu độc dược, để phò tá hắn đoạt lấy hoàng vị. Khi hắn ban cho nàng cái tên, nàng đã biết thế nào là rung động, thế nào là yêu. Nàng tin, từng lời ước hẹn, từng lời hắn nói. Nàng chờ đợi, nàng hết lòng hỗ trợ, hết lòng chăm sóc hắn, vì hắn mà bất chấp tay nhuốm máu tươi, làm bao điều tàn ác. Hắn rốt cuộc cũng từ một hoàng tử lên làm bậc cửu ngũ chí cao vô thượng. Nàng đã chờ mong, hắn thực hiện lời hứa năm xưaNhưng vật đổi sao rời, lòng người há chăng có thể kiên định. Tình cảm đế vương, mãi là thứ chẳng nên khát cầu.Từ đầu chí cuối, người hắn yêu thương, mơ mộng giờ đã là của hắn, người hắn lợi dụng, mãi là con cờ trên thế trận thiên hạ.…