Độ Quỷ
Chuyện kể về hành trình của một con người kỳ lạ cùng những thứ "kỳ lạ" xung quanh cô ta...Chuyến phiêu lưu bắt đầu từ một mảnh vỡ nhỏ của ngọc bội lưu ly được truyền từ đời này sang đời khác của Trương gia...…
Chuyện kể về hành trình của một con người kỳ lạ cùng những thứ "kỳ lạ" xung quanh cô ta...Chuyến phiêu lưu bắt đầu từ một mảnh vỡ nhỏ của ngọc bội lưu ly được truyền từ đời này sang đời khác của Trương gia...…
Có lẽ thời gian đi học , ai cũng từng đơn phương một người, nhưng mối tình đó một là sẽ tiếp tục hai là sẽ biến mất. Điều đó phụ thuộc vào chính bản thân mình. Vậy nên mình muốn khuyên những bạn đang đơn phương một người nào đó. Thì hãy can đam đuổi theo điều mình muốn, đừng sợ điều gì cả. Chứ đừng để đến cuối cùng khi nhớ lại thời điểm đó, sẽ cảm thấy nuối tiếc hay hối hận. Bởi vì thời gian sẽ không trở về để nghe bạn nói : " Nếu như " hay " giá mà".... Mình viết câu chuyện này để chia sẻ về thời tuổi học trò thơ ngây mình đã bỏ lỡ.....Mà tất cả chỉ vì chữ """Sợ""" " Sợ mất tình bạn khi nói ra" " Sợ mất mặt khi bị từ chối "Rất nhiều chữ ""Sợ...""…
này là mình cắt ghép từ nhiều bài nên sẽ ko trùng vs ai quá nhiều…
"Hình bóng em sẽ chìm mãi trong kí ức tươi đẹp của chúng ta"…
Cảnh cáo! Bìa đó Nguyệt Huyền đặt vì mô tả kiểu tóc giống đó, cấm comment nhiều.Một cặp "Thanh mai trúc mã" thời thơ ấu đến năm 12 tuổi phải xa nhau, đem theo hẹn thề hôn ước sau 15 năm. Mạn Thiên Thiên mòn mỏi chờ đợi đã được 10 năm, "xui xẻo" gặp được Hắc Bang chủ Hắc Dương Mạc vô duyên vô cớ cứu cô và bắt cô làm người hầu trong 6 năm, không được ra ngoài nếu anh ta không cho. Làm thế nào cô gặp được Mạc Mạc - "chồng sắp cưới" đây!? Đón xem : Hắc Bang chủ! Anh là của em! của Lục Nguyệt Huyền này đi a!…
Thiếu niên tuyệt sắc ? Hình tượng "con nhà người ta" luôn được cha mẹ hướng đến là đây!…
Hàn Tiểu Vũ sắc mặt ngày càng khó coi, màu sắc trên mặt lúc đen, lúc xám. Cả thân người tỏa ra luồn khí lạnh như băng khiến cho nhiệt độ xung quanh không khỏi giảm xuống vài độ. Lấy lại phong thái thường ngày cô từ từ bước tới Tứ lão đệ, bọn họ đang cười vui vẻ thấy sắc mặt của cô lập tức im bặt. Sau đó, bọn họ ghé sát vào nhau thì thào gì đó, lâu lâu lại đưa mắt về nơi có hàn khí tỏa ra dần sát lại phía mình." Tao đếm đến ba thì cùng chạy." Lão Nhị nhỏ giọng.Nghe xong ba người còn lại cùng gật đầu, cực kì tập trung quan sát Nhị Nhị. Bỗng:"Ba"_Lão Nhị hét lớn rồi cong đuôi bỏ chạy.Những người còn lại ngớ ra một vài giây rồi cắm đầu cắm cổ chạy theo. Người ngoài nhìn vào chắc chẳng ai tin đó là các thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hàn Thị . Cả năm người cứ thế chơi trò rượt đuổi trên bờ biển, cười đùa không ngớt. Bỗng nhiên Hàn Tiểu Vũ đột ngột dừng lại.…
Minh Triết là học sinh lưu ban và cũng là "đại ca" trong trường học. Tất cả học sinh trong trường đều phải e dè anh ta, Trí Thiên cũng không ngoại lệ. Học cùng trường với "lưu manh" đã khổ, cùng lớp còn mệt mỏi hơn đằng này Trí Thiên còn ngồi cùng bàn với Minh Triết.Cứ thế, mỗi ngày đến trường là một niềm "đau". ...Trí Thiên trực tiếp đi vào sân, đến bên bục ngồi của khán giả để bỏ cặp Minh Triết ở đó. từ lớp đến sân bóng có không ít thùng rác, mỗi lần đi ngang nó thì Trí Thiên rất rất muốn trực tiếp bỏ vào luôn. nhưng mà cậu không dám, không thể tưởng tượng cảnh Minh Triết phát hiện mình bỏ cặp của anh ta vào thùng rác, thì sẽ kêu "đàn em" xử mình thế nào."COI CHỪNG" đi còn chưa được vài bước đã nghe tiếng quát lớn vang lên, theo phản xạ quay về phía tiếng quát kia, mà không quay lại còn đỡ, bởi khi quay lại mới thấy cùng với tiếng vang đó là một trái banh đang xé gió bay tới, thành công đáp vào mặt Trí Thiên.…
Câu chuyện kể về 1 cô bé từ TQ sang Mỹ du học, cô mong muốn đk gặp lại người bạn thân từ rất lâu rồi. Nhưng cô sợ hắn sẽ ko nhớ cô và làm đủ mọi cách hoá trang để cô trở nên "người ko ra người, ma ko ra ma", nhưng hắn đều nhận ra cô…
Độc Mộc là một cô gái điên được người trong làng cứu được từ một chiếc thuyền độc mộc trôi trên sông lớn. Khi tỉnh lại, người trong làng có gạn hỏi cô về danh phận, nhưng đáp lại họ chỉ là một câu lẩm bẩm "trăng treo đỉnh núi nhớ người phương xa." Độc mộc thường ngồi trên chiếc xe thồ bị hư ở trước gốc cầy đầu làng rồi kể về câu chuyện kì lạ mà họ chưa nghe nói đến bao giờ. Ban đầu chỉ có vài đứa con nít đến nghe cô kể, nhưng lâu dần đến cả các thím các bác đi cấy trưa về cũng ngồi lại nghe chuyện của cô. Có người tò mò hỏi cô sao lại biết nhiều chuyện vậy, cô lại cười ngu ngơ rồi lẩm bẩm một câu quen thuộc "trăng treo đỉnh núi nhớ người phương xa"...…
Tiêu đề: Nam chính xê ra! Nam phụ wait for me!!!T/g: Mia (Tình tiết cao trào), Elly (Chi tiết hài hước, Kiera (Bí mật ace nhé) _ _ _Nội dung_ _ _ Ay da~ Con bạn huyết cẩu giới thiệu cho ta một bộ truyện mắc máu chó!!Hờ...Hờ Lời văn được đấy nhưng tình tiết thì....Chả có tí cao trào gì cả, đâu cũng H, đâu cũng ánh hào quang nữ chủ mà...Lại còn là truyện do trẻ trâu viết nữa chứ!!Nữ chủ...Bạch Liên Hoa *vỗ tay* Kinh quá cơ!Nam chủ...Yêu nghiệt, hảo soái *vỗ tay* Được lắm!=)) Bộ truyện rất hay *đập bàn* hay hay cái be*pHay ho cái con khỉ gì? Truyện như dở hơi í!! Gì mà "Thiên Thần chính là em?", ta ngứa. Mở mõm ra là "Chỉ yêu mình em, blah..bloh..".=)) Nghe mà muốn "xả"Bực mình gập quyển truyện lại vứt qua một bên, tốn cả tiền, sau lần này ta rút kinh nghiệm, có chết cũng không bao h dám đọc ngôn tình nữa!!...…
Tác Giả: Y Nhưỡng Sính CaThể Loại: Đam Mỹ, Đồng nhân, đồng nhân văn Ma Đạo Tổ Sư, huyền huyễn, ngược nhẹ, HE.+ 1 fanfic lấy từ cảm hứng từ truyện Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu+ Mọi tình tiết trong truyện thuộc về trí tưởng tượng của cá nhân mình, vui lòng không mang đi nơi khác, muốn mang đi phải hỏi ý kiến của mình.====================================Hắn Lam Hi Thần yêu Giang Trừng 18 năm, nhưng vì một phút lỡ lầm khoảng cách của hai người càng ngày càng xa nhau. Họ yêu nhau nhưng vì sai lầm đó lại hận nhau vậy kết cục của cặp đôi này sẽ như thế nào?Một lần người ấy cứu Giang Trừng thoát khỏi nhà giam ấy, nhưng Giang Trừng lại mất trí nhớ, quên đi người hắn yêu thương, Giang Trừng phát hiện người đã cứu mình lại có ý đồ độc chiếm Giang gia, muốn hủy diệt Giang gia... trải qua bao sóng gió người ấy nhiều lần cứu Giang Trừng, y không nỡ xuống tay...với người đó.....-" Vãn Ngâm ta ... ta xin lỗi vì khiến ngươi đau lòng, ta đã lừa dối ngươi, làm mất đi lòng tin của ngươi với ta.... ta ... ta hối hận rồi".-" Vãn Ngâm coi như một kiếm này ta bù lại lỗi lầm ta đã gây ra...".-" Vãn Ngâm hãy chăm sóc đứa bé đó... ta xin ngươi, thật ra nó là con của chúng ta".- " Vãn Ngâm ta yêu ngươi,... Vì ngươi đã làm trong thế giới của ta mở ra một cánh cửa khác. Cho ta nhìn thấy một thế giới khác"...........Người ấy là ai? Đứa bé đó từ đâu mà ra? Tại sao người ấy lại nói đó là con của y và Giang Trừng?........mời các bạn cùng xem truyện YÊU HẬN TRIỀN MIÊN…
Phận đời nghèo khổ vốn không phải là cái tội, ta tự thương mình, tự lủi thủi trong cái xó bếp củi để rồi phải khóc mình ên chẳng ai hay.Phận đời giàu sang...cũng khóc. Chuyện khóc cười là chuyện đời của riêng ta, chẳng giống như miệng đời kia nói "có tiền là có tất cả"...Thế có tiền rồi, có mua được tấm chân tình nào không?…
đồng chí nhóm, còn nhớ rõ phỉ khí rắc tử thảo sao? còn nhớ rõ thổ phỉ thảo sương dương, sơn sơn đại thần, tô dạng, trịnh hiển, trịnh phỉ, cẩm ý, yêu binh, tô huy hàn, chương diễn hàm, thiên nột, còn có kia vĩnh viễn " khải tiểu sớm" ———— ta sớm nhất xưng" tiểu thư tỷ" chính là" qua loa tiểu thư tỷ" . ta yêu qua loa. ta yêu qua loa điểu nhân điểu sự.cho nên, ta quyết định thứ hai bản, chính trực tân xuân ngày hội hết sức, đem của ta thổ phỉ thảo làm ra đến, để mà tổng kết ta này cũng hơi có chút" điểu" 2010!mọi người biết, của ta thư tiểu chúng, dụng tâm làm ra một quyển thật là thiên tân vạn khổ, cũng tuyệt đối kiệt đem hết toàn lực! thực không vì này hắn, chỉ vì có như vậy một quyển thật sự " thư" chứng kiến chính mình một đoạn điên cuồng ý niệm. kỷ niệm, lưu luyến.《 qua loa điểu sự 》 cá nhân chí ta tính chế tác lấy hạ nội dung: nhất 《 qua loa điểu sự 》 vô tóm gọn bản toàn văn, tuyệt đối nguyên nước nguyên vị.nhị 《 qua loa điểu sự 》 võng lạc bản phiên ngoại 《 qua loa mặc sức tưởng tượng 》 toàn văn.ba cái chí độc nhất vô nhị phiên ngoại, 《 trang trùng bí sử 》. chú: này văn phi 《 trang trùng nho nhỏ truyền 》. tin tưởng ta, trang trùng tuyệt đối là nhất quái!tứ ta trước kia một cái hố, 《 vô dụng bảo bối 》. đương nhiên, vẫn là cái hố. đem này văn phóng ở trong này, không dối gạt mọi người nói, là của ta một cái tư tâm, ta người này hồ đồ, máy tính lại thường xuyên khi dễ ta, một ít trước kia viết gì đó dễ dàng di thất, cho nên, rõ ràng, đáp cái chí đi nhờ xe, phóng …
Sự thật luôn tàn nhẫn là thế , phũ phàng là thế Sự thật luôn khiến người ta bất khả kháng trong nỗi tuyệt vọng của bản thân Chính là hận , ta hận cái sự thật mà ngươi sắp đặt cho ta Ta ghét việc mình bị biến thành con rối trong tay ngươi Xin ngươi , từ trước đến nay ta chưa hề cầu xin ai , nhưng giờ xin ngươi , ta cầu xin ngươi một cách chân thành , làm ơn "hãy trả lại sự tự do cho ta"Truyện Sa viết theo sở thích , nên nếu có hay hoặc dở thì mong mọi người cũng nhiệt tình cho Sa ý kiến nha…
Kỳ thuật Mao Sơn lại xuất hiện trên giang hồ, yêu ma tà quái ngang ngược hoành hành, lần này huyết vũ tanh phong sẽ xuất hiện như thế nào?Thế giới tàn khốc đầy thăng trầm, ai sẽ trả những khoản nợ máu đó? Sau những quỷ cục trùng trùng điệp diệp, ai chính ai tà?Tôi (Phương Quy) trong lúc vô tình đã bị quấn vào một sự kiện linh dị, , làm sao có thể phá cục, làm sao mới có thể nghịch thiên cải mệnh? Thu linh diệt tà phá sát, tất cả đều nằm trong "Mao Sơn Quỷ Môn: U Minh Thoại Tà".…
Nếu để mà nói khoảng thời gian tôi phải chuyển từ thành phố về quê học còn thú vị hơn cả quá trình "cấy tạo và nghiên cứu tiến độ của mầm xanh công nghệ mới" của nội. Không những thế, "Hà Bá" Tùng tôi đây còn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải e ấp ngại ngùng nắm tay con nhỏ lớp trưởng "bà chằn" thứ dữ mà né tránh ánh mắt hừng hực khói lửa của đám loi choi kia.-o0o-Tàn nắng ướp mật vàng óng bao phủ cả tán cây lộc vừng, chiếu rọi từng chiếc lá màu xanh biếc mát mắt, kể cả gió cũng đung đưa những nhánh hoa sắc đỏ rực rủ xuống như đang nghỉ ngơi giữa ban trưa.Nắng hôm nay gắt hơn mọi khi, cảm giác như từng tấc da tấc thịt đang được nung chảy dưới nóng hầm hậm dưới sân trường tràn ngập tiếng ve râm ran."Tùng, Tùng, Tùng! Coi tui nè!""Tao đang bận ngủ trưa, bạn lớp trưởng bay đi chỗ khác đi ạ!"Nhỏ Tâm lay người tôi dậy, mãi sau mí mắt tôi mới chịu mở ra thì lại nghe nhỏ hào hứng khoe hành trình tìm được mấy chậu hoa mười giờ mới nở sau sân trường. Nhỏ ríu rít nói liên hồi, lâu lâu lại lấy cuốn sổ cô nhờ nó mang giúp mà đem ra quạt cho tôi cho đỡ nóng.Hóa ra, từ lúc nhỏ Tâm đến cạnh bên, ngày hạ chí cũng không gắt gao đến mức khủng khiếp như tôi nghĩ.…
Một người hèn nhát luôn sống trong vỏ bọc mà bản thân tự tạo ra...Luôn tự cho rằng nó là an toàn và không dám bước ra khỏi vỏ bọc đó...Luôn nhìn cuộc sống với đôi mắt u tối không có sự hứng thú với mọi thứ xung quanh...Tôi đã luôn sống như vậy cho đến khi gặp được anh. Anh như một tia sáng ấm áp, chiếu sáng mọi góc tối trong tôi, tôi đã ngu ngốc khi nghĩ rằng anh chỉ của riêng bản thân mình. Luôn muốn anh chỉ có mình, muốn anh bên cạnh mình mãi không rời, nhưng mọi chuyện trên đời luôn biến đổi vô thường đi xa hơn so với dự tính của chúng ta."Em lại tự ngồi suy nghĩ lung tung nữa sao?" Dũng bước đến bên cạnh quàng tay ôm lấy cổ tôi."Hì, em nghĩ lại mấy câu thoại trong bộ phim ngôn tình Hàn Xẻng mới xem ấy mà" Tôi dựa vào người anh cười nhẹ.Thấy vậy anh liền gõ nhẹ lên mũi tôi, vừa cười cưng chiều vừa nói "Lại tưởng tượng ra cảnh anh bỏ em nữa sao hả bé con?"."Sao anh biết được?" Nghe anh hỏi tôi đột nhiên có chút chột dạ mà ngồi thẳng ngơ ngác hỏi anh.Anh cười không nói gì, tay anh đặt nhẹ lên đầu tôi ôm lại về phía mình rồi xoa nhẹ.Thật ra không cần câu trả lời từ anh tôi cũng biết anh để ý chăm lo cho tôi kĩ đến mức nào, vậy nên những suy nghĩ lung tung của tôi trước mắt anh chỉ như chú mèo đang cố che giấu đi suy nghĩ nho nhỏ của bản thân.Được anh xoa đầu khiến tôi không khỏi bật cười thành tiếng, anh không hỏi cũng không thắc mắc chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nhìn ra cửa sổ nơi ánh mặt trời đang dần biến mất.…
"Thiên đàng nó thế nào hả anh" "Sao em lại hỏi vậy?" "Vậy anh có biết không""Hmm biết chứ đó là nơi rất tuyệt vời những đám mây bồng bềnh và luôn sáng trói lá cùng những thiên sứ và chẳng có ai làm phiền chúng ta cả""Ồ tuyệt vậy sao""Nhưng sao em lại hỏi anh như vậy""....Em nghĩ em cũng sắp phải lên thiên đàng anh à.."…