Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Đã từng là yêu.Đã từng là gần.Đã từng nghĩ mình sẽ cùng nhau đi xa hơn một chút.Nhưng rồi, mọi thứ dừng lại - không rõ lý do, không ai nói chia tay, cũng chẳng ai giữ ai ở lại."Rời" là những đoạn hồi tưởng lại quá khứ. Là trang nhật ký của một mối tình từng ấm, từng rất gần, rồi dần lạnh đi...Chỉ là một người dừng lại trước, còn người kia thì chưa kịp bước tiếp.…
Tác Giả: Snaxby Doodle ( nghe nhảm vl nhưng đó thật sự là những gì tôi đã có)Tags: Thanh xuân/ Tình cảm/Hồi ức/ Tuổi thơ/ Cảm động/ Truyện Việt/ Tâm lý xã hội/ Gia đình/Truyện đời thường.Góc nhìn: Ngôi thứ nhất.Bìa: Tôi lấy từ Pinterest mong bạn đọc thông cảm.Nếu lấy idea cảm phiền các bạn cre: Từ Á Hắc Mạch ( 1 con oc của tôi thôi ) hoặc tên tác giả là được ạ.…
Tác giả: Báo Nhỏ Cầu DưaThể loại: Đoản văn, nhẹ nhàng, tu tiên, cổ đạiNhân vật chính: Dương Đoạn Cẩm, Mộc Viễn---------------------- ° Văn án:Giữa những làn mây trắng bồng bềnh, ba tiểu tiên nữ đang nô đùa vui vẻ. Tiếng nói cười của bọn họ trong trẻo, êm tai đến vô cùng.Trong ba người, thiếu nữ khoác lên mình bộ phục trang từ tơ lụa thượng hạng, dung mạo diễm lệ, chính là Dung Ngọc công chúa của Tiên cung, hòn ngọc quý của Tiên đế.Thiếu nữ thứ hai nhỏ hơn một chút. Nàng có đôi mắt long lanh, cặp má hồng đào chúm chím, lúc nào cũng nở nụ cười trên môi xinh. Tiên nữ đáng yêu ấy tên là Quân Doanh.Còn người thứ ba, làn da trắng như dương chi bạch ngọc, mái tóc hồng mềm mượt như tơ lụa luôn là niềm tự hào của nàng. Tiên nữ này là ai nhỉ? Ồ, đó là chân tiên Triêu Hạ Dương Đoạn Cẩm.Cuộc sống nhàn nhã êm đềm của ta rồi cũng đến ngày kết thúc: Ta phải tham gia cuộc khảo hạch tư chất định kì của Tiên giới.Cuộc khảo hạch này khó không khó, dễ không dễ, tất cả tùy vào vận may của ngươi. Nếu như may mắn có thể rơi vào kiểu thế giới mình quen thuộc hoặc cấp thấp, còn không thì... Dù cho có là thế giới nào đi chăng nữa ta tin mình nhất định sẽ vượt qua được!..."Ngươi... Thật sự là cái cây ta cứu sống lúc đó?""Người hành y không nói dối. Trăm năm trước mạng ta đã là của nàng, bây giờ ta cũng là của nàng."...Ehehehe đây là bộ đoản đầu tiên mà Báo viết, khó tránh khỏi có sai sót, mong mỗi người đi qua hãy để lại một bình luận thật khách quan để Báo sửa đổi cũng như có thêm nhiều động lự…
"Cậu chính là thanh xuân của tớ."Tình cảm, có chút buồn. Nói đúng tâm trạng " đau vì bỏ và bỏ nên đau"Tác giả là "tớ"Những nhân vật xung quanh: xưng tênNgười ấy là "cậu"…
-Quỳnh Anh ơiii, Quỳnh Anh có yêu Khôi hơmmm??? -Không, tránh xa mình ra bạn ơi, hè oi nóng bạn ôm mình là mình nổ đấyKhôi nghe tôi nói thế, mặt liền xụ xuống, quay sang bên khác không thèm nói chuyện với tôi nữa. Nhìn cái thái độ đấy, tôi biết là em bé của tôi đến giờ rồi. Bỏ cái máy tính xuống, tiến lại gần Khôi, tôi lay lay tay Khôi:-Khôi cho Quanh xin lỗi nha, nãy Quanh đang dở tay, trời cũng nóng nữa nên Quanh cọc, chứ Quanh yêu bé Khôi nhất trên đời mà, Khôi đừng dỗi nữa nhaKhôi nghe thấy giọng tôi nài nỉ, cuời khẩy, quay lại đối mặt với tôi. Cậu cúi xuống, ôm má tôi bằng cả hai tay, bắt tôi nhìn thẳng vào mặt cậu:-Sau Quỳnh Anh không đuợc lớn tiếng với Khôi nữa, Khôi buồn Khôi không nói chuyện nữa đâu, nghe chưa??Tôi gật gật đầu, Khôi thấy thế vui lắm. Cậu lại cuời tít mắt, rồi nằm xuống vai tôi, cầm địên thoại và tiếp tục hoàn thành nốt trò chơi dang dở. Tôi liếc Khôi, cuời cuời vì không nghĩ Khôi trẻ con như này.Truớc giờ Khôi chẳng bao giờ bày ra bộ dạng như vậy cả, mà từ khi yêu tôi Khôi thay đổi đến lạ, tôi còn tuởng tôi yêu nhầm thằng cơ đấy. Khôi giờ chẳng khác gì mùa thu Hà Nội khi ở cạnh tôi, hâm hâm dở dở đủ kiểu.…
Nhật Long là học sinh mới chuyển đến 10A3, dù vậy mới ngày đầu tiên đi học cậu đã làm quen được với cô bạn lớp trưởng Lục Anh qua cuộc gặp gỡ với chú chó mang tên Gạo Nếp. Sau đó...Thời gian trôi, người cũng đi mất, tất cả chỉ còn là hồi ức._ Thể loại: truyện ngắn, tình cảm đời thường, học đường, SE.Người viết: BranieChỉnh sửa: JiFumy (Cỏ ?)Cảm ơn vì đã đọc ~…
"Tui yêu bạn, thật đó"..... Ngày xưa anh đã từng nói với em câu đó, và em đã thẳng tay phủi bỏ. Anh tin em chưa từng hối hận, nhưng anh tiếc cho em, tiếc cho một đóa hoa Cẩm Tú Cầu thanh khiết hồn nhiên mà anh đã từng khao khát, tiếc cho một bông hoa ngát hương bị vùi dập trong một đống đổ nát. Chính cái nơi mà em gọi là hạnh phúc, cái nơi mà em đã từ chối anh để đến đó. Bây giờ anh vẫn luôn tự hỏi, nếu có một lần nữa anh tỏ tình, thì liệu em sẽ đồng ý hay không? Đóa hoa Cẩm Tú Cầu thanh khiết trong lòng anh...…
"Thần Hộ Mệnh không thể can thiệp vào Số Phận của Con Người. Nhưng họ sẽ hỗ trợ làm sáng những kí ức không màu của Con Người, có thể hiểu là giúp Con Người không phải bị ám ảnh hay trăn trở với những kí ức không đẹp trong cuộc đời của họ." Satang từ tốn giải thích công việc này cho Winny hiểu rõ hơn."Thế hiện giờ Kí Ức của tôi đang có màu gì?" Winny tò mò hỏi thăm."Nó đang dần sáng lên rồi, cũng có nghĩa là nút thắt trong cậu đang dần được gỡ bỏ rồi đó." Satang nhẹ nhàng cập nhật tình hình chiếc lọ Kí Ức của Winny cho chủ nhân của nó biết."Vậy còn hình ảnh thì sao, nó có hiện bức ảnh nào cực kì đặc biệt không?" Lại tiếp tục một câu hỏi từ Winny.Satang lấy quyển album từ trong túi ra nhìn một lượt các bức ảnh, sau đó lật lại một bức khiến cậu thấy đặc biệt nhất."Có, là bức hình chiếc máy ảnh và hũ kẹo đặt cạnh nhau. Nhìn sơ thì không mấy khác biệt, nhưng mà hình như có vẻ bức này có màu ảnh đặc biệt tươi sáng hơn. Trông rất ngọt ngào, cậu có cảm thấy thế không?" Satang cười nhẹ nhàng lộ ra chiếc lúm má đáng yêu, đưa bức hình cho Winny xem cùng.Winny khi nhìn thấy nó, bấc giác lộ ra vẻ mặt hạnh phúc với nụ cười rất tươi, nhẹ nhàng nhìn về phía Satang. Cùng lúc bắt gặp ánh mắt đối phương cũng đang nhìn mình. Hai ánh mắt bất chợt nhìn thấy nhau, họ dường như cũng hiểu được tại sao bức ảnh này lại đem đến cho họ cảm xúc đặc biệt như thế.------------------------------Một chiếc fic tự sáng tác, không theo một quy tắc ráng buộc nào. Hoàn toàn dựa trên suy nghĩ và tưởng tượng.…
Dosu là đứa trẻ bị mồ coi, mang cho mình dòng máu và sức mạnh bị nguyên rủa, sau những cuộc hành trình thì gặp gỡ được Raika và Raika giúp đứa trẻ khống chế sức mạnh....…
Giá như tôi không giữ cô ấy bên tôi thì có lẽ bây giờ cô ấy đã có cuộc sống hạnh phúc như bao người phụ nữ khác.... Đã có một mái ấm hạnh phúc.... Có thể nghe tiếng trẻ con kêu mẹ ơi....…