Bé xinh yêu
Ở đây mị bế anh bé Dương aka bống nha. Dương bot nha cả nhà iu…
Ở đây mị bế anh bé Dương aka bống nha. Dương bot nha cả nhà iu…
Hans Octavian, một kẻ chuyển sinh trong thế giới otome game, quyết định sử dụng lợi thế kiến thức của mình để tận hưởng một cuộc sống học viện biến thái như mong ước.…
Ở đây chỉ có otp của mình, bạn đọc KHÔNG TOXIC. Nếu bạn không thích otp của mình hay các anh trai có truyện thì làm phiền lướt chứ đừng ở lại, mình không tiếp. Đây chỉ là Fanfic nên chỉ có tên là thật, còn lại đều là giả nên đừng bất ngờ khi thấy mọi tình tiết hay tính cách khác so với đời thực. ****************Đông lạnh, chúng ta đã có nhau ! Thu tan, chúng ta mất nhau vĩnh viễn...****************@Dorisa…
tôi thật sự yêu cậu nhưng đã từng...…
Trần Phong Hào đi xem mắt, hẹn hò với bác sĩ cấp cứu Nguyễn Thái Sơn, qua nửa năm thì bị Nguyễn Thái Sơn đá. Trần Phong Hào vì cảm giác tội lỗi nên cố gắng bù đắp lại cho Nguyễn Thái Sơn bằng cả vật chất lẫn tinh thần. Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần được người yêu cũ bù đắp là một lần người yêu mới của Nguyễn Thái Sơn bỏ chạy không quay đầu nhìn lại.Link truyện gốc: https://my.w.tt/BiU0hhB2c6 Tác giả: @downpour0721Tình trạng: hoàn Couple gốc: OnglierCouple chuyển ver: Solnic Tình trạng: đã hoàn thành Cảnh báo tính cách nhân vật khác xa đời thật, đọc giải trí không toxic Thứ tự đúng như bạn thấy tuy nhiên không có ai mềm yếu ở đây hết. Rating: 4+ Thể loại: Xin thề không hề có ngược.…
"mày có biết cái gì đau đớn nhất không?""không.""cái lưng, bao tử và dạ dày của tao."…
"Ủa tụi bây nhìn thấy người ta đỏ lè mà vẫn lao vô vậy á hả??""Thấy gì đâu anh? Tụi em mù màu, hihihi"___________________________"Mấy đứa thích chơi trò gì?""Dạ, chơi đùa tình cảm"___________________________…
have sex 🔞rc ; dg ; jn ; lt…
trong suốt tám năm dài đằng đẳng ấy lại có một người đợi chờ một người. mười bảy tuổi, cuối cùng em cũng gặp lại anh.…
Couple chính: Nguyễn Thái Sơn × Trần Phong Hào…
oneshot của hai bạn nhỏ nhà mình…
ai là thóc, ai là gà còn chưa biết được đâu…
- xin lỗi vì đã simp- đéo chấp nhận.…
"ngày hôm ấy đưa em đi đua"couple: duonggem (main), hieuan, rhycap, weankng, solnicwarning: badwords, lowercase, textfic, ooc…
"Ừ thì cũng có Biết bao nhiêu đêm trăng saoHai con tim nôn naoNhưng babyĐây chẳng phải là tình yêu"Written by ilmoliuoSản phẩm của trí tưởng tượng, không áp đặt lên người thật.…
Tình yêu là ánh sáng làm ấm lòng và soi sáng cuộc đời, giúp chúng ta vượt qua những khó khăn và tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.…
mình nhớ thì mình cook thoi 👉🏻👈🏻…
mỗi 1 chap là 1 câu chuyện khác nhau và otp khác nhau ạ!!pov này mình lấy trên tik ạ, mình đã ghi cre cho mng rồi nha!!!…
" thơm quá, son của anh mùi dâu hả? "…
YÊU 1 - ĐAU 10Tôi là Trần Phong Hào. Tôi đem lòng yêu một ánh sao.Nguyễn Thái Sơn, cái tên ấy từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí tôi, như một bản nhạc buồn mà tôi không thể nào ngừng nghe. Em là ánh sao mà tôi ngước nhìn suốt những tháng năm tuổi trẻ, một ngọn đèn dẫn lối cho tôi trong những ngày chông chênh nhất. Nhưng trớ trêu thay, dù tôi có vươn tay đến đâu, cũng chẳng thể chạm vào em.Tôi yêu em bằng tất cả những gì mình có. Yêu từ những điều nhỏ bé nhất một nụ cười, một ánh mắt, một câu nói vu vơ của em. Yêu đến mức, chỉ cần em quay đầu nhìn tôi một giây thôi, tôi cũng cảm thấy cả thế giới này trở nên ấm áp. Nhưng tình yêu ấy, dù tôi có cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ là một cơn sóng lặng lẽ xô vào bờ, hết lần này đến lần khác, không bao giờ được đáp lại.Ban đầu, tôi nghĩ rằng chỉ cần chờ đợi, chỉ cần luôn ở bên cạnh em, một ngày nào đó, tôi sẽ có được vị trí trong tim em. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không phải là người em tìm kiếm. Tôi chỉ là một ai đó, một sự tồn tại lặng lẽ bên lề cuộc đời em, một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.Tình yêu của tôi cứ thế chồng chất theo thời gian.Tôi yêu em một.Tôi đau mười.Tôi đã thử quên, thử rời đi, nhưng mỗi khi em vô tình lướt qua tôi, mọi thứ lại vỡ òa. Hóa ra, tôi vẫn yêu em, vẫn không thể dứt bỏ. Nhưng có lẽ, một ngày nào đó, khi trái tim này không còn đủ sức để đau thêm nữa, tôi sẽ học cách buông tay.Vì một tình yêu không được đáp lại, dù sâu đậm đến đâu, cũng chỉ là một vết thương chẳng bao giờ liền sẹo.…