Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
AU: CINDERMột đề tài không mới cũng không cũ. Hôn nhân không phải là một trò đùa. Vậy mà hai người, cùng tính cách như nhau lại đem hôn nhân ra đùa giỡn.Kì phùng địch thủ gặp nhau, từ việc tranh giành vị trí đứng đầu đến việc giành nhau một cô gái. Thật buồn cười khi hai đối thủ đều không thể trái lời cha mẹ mà tìm đối tượng kết hôn. Nhưng.Đó chỉ là một bản hợp đồng có thời hạn. Mọi chuyện sẽ ra sau khi một trong hai rung động. Sẽ thế nào khi người kia rời đi và người còn lại mới nhận ra tình cảm của mình.…
Ánh sáng của buổi sáng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, như một lời nhắc nhở về một ngày mới bắt đầu. Mọi thứ dường như trở lại với nhịp sống quen thuộc, nhưng trong không khí tĩnh lặng, có thứ gì đó lạ lùng vẫn không ngừng lay động.Huanxiong đứng một mình giữa căn phòng ẩm thấp, đôi tay lướt qua từng chiếc lọ thuốc đã cũ kỹ, cảm giác như mọi thứ đều thuộc về quá khứ. Mặc dù đã tìm kiếm nhiều năm qua, một nỗi lo âu vẫn bao trùm lấy tâm trí cô, và hôm nay, khi cuộc đời lại vẽ ra một dấu vết mới, cô biết rằng con đường trước mắt sẽ không còn như xưa.Tiếng gió thu thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của mùa thay lá. Và rồi, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía xa. Cái bóng cao lớn, trong bộ áo choàng đen, dần dần hiện ra từ rừng cây, mang theo một sự bí ẩn mà ngay cả Huanxiong cũng không thể đoán trước."Ngươi tìm một phù thủy, nhưng không biết cái giá phải trả sẽ như thế nào," Huanxiong thì thầm, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào vị lữ khách mà mình chưa từng gặp. Một trận gió lạnh lướt qua, như một dấu hiệu báo trước rằng mọi thứ sẽ thay đổi.…
Vạn vật đều luôn có tạo hóa của nó, sinh lão bệnh tử không một ai đoán được. Thời gian luân phiên sắc thái bốn mùa vẫn tuần hoàn qua năm tháng.|Con người luôn có cái gọi là báo ứng, chỉ là chưa xuất hiện mà thôi| - Từ An|Định mệnh là do ta quyết không ai có thể thay đổi| - Mặc Linh|Thanh xuân luôn là cái gì đó tươi đẹp nhất cũng như sắc xuân| - Tạ Ly Ngọc|Năm thứ nhất cũng chính là năm cuối cùng| - Hàn Minh|Vẫn chưa từng quên, chỉ là tạm thời quên đi, rồi sẽ có một ngày trở lại| - Thái Duy Anh|Vận mệnh chắc chắn sẽ cho ta một con đường, con đường này chính là con đường ta sẽ đi| - Phùng Nhược Yên|Chết chính là một cách để sống lại| - Viễn Phương|Sống cũng là một cách để chết| - Ly Yên |Một đời một người, một năm một thanh xuân huy hoàng| - Phạn Ngụy |Ta chưa từng quên, một khoảnh khắc cũng chưa bao giờ quên, ngày hôm ấy là ngày huy hoàng nhất trên đời| - La Duyệt🌿 Từ An - Mặc Linh🌿 Tạ Ly Ngọc - Hàn Minh🌿 Thái Duy Anh - Phùng Nhược Yên🌿 Viễn Phương - Ly Yên🌿 Phạn Ngụy - La Duyệt…
-Cậu về đi chớ không tôi gọi bảo vệ đó!-Cậu thanh niên nói-Anh là tổng giám đốc à,hay sao mà anh có quyền vậy.-Vương Nguyên giỡn-Alo,bảo vệ à,có người quấy ở đây.-Cậu thanh niên nhấc điện thoại lên gọi.-Tôi xin lỗi tổng giám đốc đã để cô ấy lên đây-Hai người bảo vệ chạy lên nắm hai tay Vương Nguyên nói-Ấy,anh là tổng giám đốc à.Nhưng tôi còn phải phỏng vấn nữa.-Vương Nguyên vừa bị kéo đi vừa nói-Tôi cho cậu rớt,khỏi phỏng vấn.-Cậu thanh niên nói. Trên đường đi về Vương Nguyên vừa chở Chí Hoành vừa nghĩ-Hứ,anh ta là ai chứ,tưởng chỉ có tập đó thôi à.-Vương Nguyên nghĩ Đùng,Vương Nguyên đâm vào một cây xe đầy mới.Từ trong xe bước ra cậu thanh niên lúc nãy-Hả,lại là anh à sao số tôi đen thế.-Vương Nguyên trách.-Lần này là cây xe á,thế thì cậu phải làm oshin cho tôi một nay nhá.-Cậu thanh niên giọng hống hách nói.-Một năm lận á.-Vương Nguyên ngạc nhiên nói.…
Author: Young MinPairing: HunHan toả sáng :v Có dính xíu KaiHun :vRating: K (G: General Viewing)Category: Pink, Humor, FunnyDisclaimer: Chúng nó là của nhau! Fic là của mị đừng ai đem em nó đi mà không xin phép :( Như thế người ta kêu là bắt cóc đó :( Chú tôi là cảnh sát đó nghen :(. Đặc biệt em này là hàng phi lợi nhuận nha :3Summary: Oh Se Hun từ bé đã bị mẹ áp đặt theo lối sống Trung Hoa, mặc dù nhà cậu chẳng có ai có "dây mơ rễ má" gì đến cái "quê hương thứ hai bất đắc dĩ" của cậu cảCậu thực sự căm thù đất nước Trung Hoa, căm thù từ cái bé đến lớnNhưng rồi một ngày nọ, một cậu gia sư đến từ cái đất nước này, đã khiến cậu nhận ra Trung Quốc và con người Trung Quốc... thật sự là rất nhảm nhí (Giọng author chen vào: Muahahaha :>>)Dần dần, tên con trai ấy lại càng trở nên khác so với lần gặp đầu, khiến Se Hun dần cảm thấy lạ...Có lẽ nào, hình ảnh Trung Hoa và kể cả hình ảnh người thầy dạy kèm tiếng Trung cho cậu, đang dần dần hằn sâu vào trong trí óc cậu, đang dần điều khiển trái tim cậu?…
⚠️Truyện không liên quan đến bất kì yếu tố nào của lịch sử, là do bản thân mình nghĩ ra. Sẽ có một số tên gọi quen thuộc nhưng không đúng với sự thật lịch sử. ⚠️Tóm tắt: Công tên Duệ Minh là thừa tướng Nguyên Quốc. Hắn đơn phương thanh mai trúc mã của mình Tư Hạ là Quốc Sư của Nguyên Quốc, cũng là Hoàng Hậu của Hoàng đế Nguyên Phong Nguyên Quốc.Thụ là Mạc Y Ninh, gia đình thương gia khá giàu có vùng Giang Nam. Y Ninh cũng là bạn học của Duệ Minh và Tư Hạ. Có đều từ nhỏ đã không được thông minh, biết đọc chữ đã là may mắn, nhưng trời không diệt ai, y thân thể khỏe mạnh, là một nhân tài vỏ thuật. Cha của y vui mừng mời các danh võ khắp nơi về dạy. Cuối cùng cũng đậu Võ Trạng Nguyên làm nỡ mày gia tộc. Y không được thông minh nên y rất ngưỡng mộ những người có trí hơn người. Đặc biệt là Duệ Minh, người đồng môn với mình, hắn luôn được ân sư khen hết mực. Cũng nhiều lần chỉ dẫn y, y rất cảm động, ai cũng chê y ngốc không chịu chơi cùng, cũng không ai chịu chỉ bài cho y. Kể từ khi ấy, y quyết tâm luyện võ, mong muốn sau này có thể đứng cạnh Duệ Minh, mãi mãi không rời xa. Trên chiến trường đẫm máu, một thân hắc y, tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt một chiếc thắt lưng đã bị phai màu, chỉ may cũng bung ra. Một mực nắm chặt như thể hắn vẫn luôn bên cạnh, mỗi một vết thương bị chém xuống chính là vì y mà chịu đựng. Từng chút một mong người sẽ nhớ đến mà thương xót cho y.Một đời dõi theo người, nhưng người lại sánh bước bên người khác, nâng đỡ người, sợ người đâu sợ người…
Tự hỏi đến khi nào thì Jeon Jungkook mới ngừng yêu Kim Taehyung...Và cho đến khi nào thì Kim Taehyung mới học được cách buông tay cậu Jeon bé bỏng của mình?Author: #1230ThuuNo copy, no take out without permission...~~~××~~~P/s: *Góc nho nhỏ*Nhưng mà này, cậu Jeon bé biết được điều này hay lắm nhé, Rằng Taehyungie của cậu sẽ chẳng chịu học bất cứ điều gì đâu...…