【Thần Bí Khôi Phục · Đồng Nhân】Ngươi Cho Ta Một Mạng... Ta...
Ta chết rồi...Thức đêm nhiều, tim ngừng đập.Khi đang nhìn lại những đoạn quá khứ nhàm chán của đời mình, ta bỗng xuất hiện ở một nơi xa lạ.Một tiệm sách cũ kỹ, bụi phủ tầng tầng. Bên ngoài bị một lớp tro xám dày đặc bao trùm, trong khi ta lại bất động ngồi trên chiếc ghế gỗ nứt nẻ.Ta thần kỳ chưa chết.Trước mặt là một quyển sách dày cộm, bìa da bong tróc, đặt trên bàn.Không khí ẩm mốc mà ta hít vào lại khiến tâm thần thư thái kỳ lạ....Ta mở sách ra.Vừa chạm tay vào trang bìa, xúc cảm khô khốc cổ quái truyền tới – quen thuộc như thể từng chạm qua.Và rồi—Nó bắt đầu trò chuyện với ta.Không phải bằng giọng nói, mà bằng từng dòng chữ hiện lên ngay trên bìa.Ta không sợ.Dù sao thì... kiếp trước ta cũng đọc kha khá tiểu thuyết linh dị rồi, độ kháng kinh dị tương đối đầy máu.Nó bảo, nó có thể cho ta xem một đoạn "mô phỏng tương lai".Rồi hỏi ta có muốn... làm người một nhà với nó không?Nó muốn ta giúp viết một bộ tiểu thuyết.Thông qua câu chuyện đó, nó có thể "định hình năng lực" và "xác lập thân phận".Ta hỏi “viết gì?”Nó đưa ra mấy lựa chọn — em gái, vợ, chị hàng xóm, bạn thuở nhỏ — đều là nữ tính cả.Yêu cầu thì rất mơ hồ.Nó chỉ nói: "Hãy viết một câu chuyện... như thể chúng ta thực sự là người một nhà."…