[Longfic | Lỗi Khải] Yêu Thương Ngược Lối
Có người nói, thanh xuân giống như một tách trà, khi ta uống và thưởng thức nó bằng tình yêu, thì đương nhiên vị đắng không thể nào làm bớt đi cái ngọt dịuNgược lại, trong một chiều mưa, trời đen, âm u, tịch mịch, bên quyển sách cũ lật giở từng mảnh trang của ký ức nhàu nát, ta nhấp ngụm trà do chính bản thân pha, rồi chìm đắm vào trong nỗi đau cùng tuyệt vọng, đến mức đó, cho dù bỏ vào bao nhiêu đường, thì vị đắng vẫn sẽ xé nát con timNgô Lỗi uống tách trà của tình yêu đó trong những năm tháng ấu thơ, sống cùng hình ảnh cậu bé che mưa cho bản thân năm nàoVương Tuấn Khải không thích trà, nhưng từ khi thích Ngô Lỗi, cũng bắt đầu uống trà, nhưng trà này, suốt bao nhiêu năm, vẫn không xuống được đến cổ họng, chỉ ngậm ở trong miệng, hòa cùng nước mắt đắng cay"Yêu khó vậy à? Vậy thì đừng yêu nữa". Một người nói với cậu"Yêu rất khó. Nhưng yêu rồi, vì là người đó, cuộc sống này tự nhiên trở nên dễ dàng hơn". Vương Tuấn Khải đáp lại…