Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tôi có thích một chàng trai kia...Tôi theo dõi các bài post trên mạng xã hội của anh ấy một cách đều đặnNhưng,Tôi lại không muốn anh ấy biết...Vì,Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ bị gán mác là "KẺ THEO DÕI"…
"Liên minh đã tan rã. Kết cục cho sự phản bội này phải trả bằng máu"Cô dâu bị ám sát ngay trong ngày cưới. Chiến tranh bùng nổ do cái chết của tôi đã hủy diệt cả quê hương. "Thần linh ơi, làm ơn..." Lời cầu nguyền tha thiết mong mọi thứ trở lại như cũ của tôi liệu thần linh có nghe thấy? Ngay khi tôi mở mắt ra, tôi đã quay trở lại thời thơ ấu. Để bảo vệ quê hương của mình, tôi phải kết hôn với vị hoàng đế đầu tiên của đế quốc. Dù thế thì tôi cũng chỉ định sống thật lặng lẽ để chồng không chú ý đến mình nhiều... "Ta đã đợi em" Kawanach Radon, vị hoàng đế đã từng là một tên nô lệ thấp kém đứng dậy đấu tranh.Cứ tưởng rằng chồng tôi sẽ thô bạo lắm, ai dè anh ấy đối xử với tôi rất tốt. À không, anh ấy đối xử tốt với tôi mới chính là vấn đề. "Em không cần phải nhấc ngón tay lên đâu. Chỉ cần ngồi yên ở đây sao cho thật thoải mái là được. Và đừng nghĩ đến chuyện đi đâu cả" Cuộc sống hôn nhân này không biết nên nói là bảo hộ quá mức hay là giam cầm nữa đây. Tình cảm của chồng cũng chẳng rõ ràng, là tình cảm thật sự hay chỉ là sự ám ảnh? Như thế này liệu có ổn không đó?…
“Kiều Vị Nhược, nếu là ta trước gặp ngươi, cái kia cho ngươi nhớ mãi không quên, có thể hay không là ta?"" Lâm Tế Xa, ta đâu như vậy một vòng tròn tử, chỉ là vì cho ngươi có thể sẽ tìm đến ta."Hắn yêu thượng nàng, lại không kịp thổ lộ, liền ở vận mệnh trên đường vòng vo một cái đại loan, thất vọng, cô đơn, tịch liêu.Nàng một đường nhìn như xuôi gió xuôi nước, lại chính là ở vu hồi đâu vòng, gặp không đúng nhân, bị thương, thống khổ, trưởng thành.Vẫn đối bọn họ cũng không tính rất tốt thượng đế, cuối cùng vẫn là nhuyễn tâm địa, làm cho bọn họ gặp nhau.Sau đó, là" vô luận giàu có bần cùng, tật bệnh khỏe mạnh, vĩnh viễn quý trọng trân trọng, theo sinh tồn chi lục địa thẳng đến thiên đường, thẳng đến tử vong đem lẫn nhau chia lìa" , vẫn là" bởi vì hiểu biết, cho nên tách ra" ?Chúng ta vẫn là giao cho thượng đế đến quyết định đi......…
Tuổi 17 không chỉ là tuổi của những hoài bão, ước mơ mà nó còn là nơi để ta gửi gắm thanh xuân của chính mình. Tôi không chọn 16 vì lúc đầu tôi còn đang bận rộn với kì thi xét tuyển lớp 10, cũng vì đối mặt với kì thi "Trung Học Phổ Thông Quốc Gia" đầy quan trọng kia nên tôi cũng không chọn tuổi 18. Không phải vì ở chúng không có gì để chúng tôi lưu nhớ lại, mà vì ở 17 chúng tôi bắt đầu sống đúng với những cảm xúc của mình hơn. Nhận ra những tình cảm mà đáng ra phải trân trọng hơn.. " Tuổi 17 của chúng ta " là một thể loại truyện về tình cảm học đường xen lẫn vào đó là những tâm tư tuổi mới lớn mà ai trong chúng ta cũng gặp phải, không chỉ thế mà còn về những mơ ước ; những hoài bão ; những định hướng cho sau này. Ai trong chúng ta cũng đều có một tuổi 17 tràn đầy sức sống và mang nhiều kỉ niệm lắng đọng. Cũng vì đang ở trong chính độ tuổi 17 này, nên những câu chuyện trong đây có thể là câu chuyện ngoài đời thật của mình xen lẫn một chút tưởng tượng. Hi vọng " Tuổi 17 của chúng ta " sẽ khiến cho các bạn sống lại tuổi 17 của chính mình. Nếu có gì sai xót mong các bạn thứ lỗi!!!…
" nếu bố em biết thì sao?" " tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến lúc tôi và bố em ngồi vào bàn ăn và tôi gọi ông ấy là cha vợ đâu" " em đã bảo chú đừng cạnh tranh với ông ấy nữa rồi mà" " đừng trách tôi chứ em có biết để tìm một đối thủ ngang hàng với mình trên thương trường khó như thế nào không cưng" Lisa lắc đầu ai nói cho cô tại sao cô lại yêu đương với ông chú 32 tuổi đối thủ một sống một còn của bố cô vậy chứ…
*Dịch tên truyện: Hoa khói thanh xuân đẹp tựa biển trời.* Tác giả: Mộc Mộc* Giới thiệu nội dung truyện: Tập trung xoáy sâu tâm lí nhân vật."Cảm ơn thanh xuân đã tặng anh cho em."Cô là fangirl của một chàng diễn viên Trung Quốc,từng rất thích, thích tới mức coi anh là nhựa sống. Anh mang họ Dương trong " cây dương", tên Dương trong "biển cả". Anh là một người thành công,ấm áp, nhân ái,chín chắn và vô cùng năng động. Hẳn anh là hình mẫu của bao cô gái mới lớn.Có thể nói, nếu cô là sóng nhỏ thì anh là biển- dù sóng có bị gió xô vào bờ thì vẫn tìm cách quay đầu về khơi. Sóng xa biển, sóng mang theo cát. Sóng về biển lớn, cát ở lại. Phải rồi, thật khó có thể níu giữ quá khứ đã vô tình đánh mất.Người ta nói đúng, khoảng cách địa lí không bằng khoảng cách trái tim.Ông trời an bài cho cô bên anh lần nữa sau bao khó khăn. Nhưng, đúng vào thời khắc quyết định thì ông trời lại sắp xếp một người bạn thân yêu cô chẳng kém gì sinh mạng của anh ta đến bên cô. Đây không phải tiểu thuyết ngôn tình và hai người chưa từng ngừng viết câu chuyện đẹp đó.*Truyện bản quyền của cá nhân tác giả. Mong các bạn tôn trọng, không sao chép dưới mọi hình thức. Chúc các bạn có những giờ phút đọc truyện vui vẻ.…
Tác giả: C.V.O.DDesign by #GT @OKteamCredit: Bookcover by #GT-OK teamNhư tiêu đề, truyện kinh dị ngắn do tôi tự sáng tác vậy nên có định đem đi đâu là phải xin phép trước nhá.Nỗi lòng tác giả: Truyện kinh dị mà nhạt vl, bảo sao ít lượt xem TT^TT…
"Phượng Nghịch Thiên Hạ" là một tiểu thuyết rất hay nên ta quyết định viết review để giới thiệu những người chưa biết truyện này và cho những người cần review để quyết định xem có đọc truyện hay không.…
- Này Thái Dung, có một chị gái trong lớp anh hỏi em mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì? Em phải trả lời thế nào? "Anh em chí cốt"? Hay "huynh đệ song hành"? Thái Dung buông máy chơi game xuống, nhìn tôi bằng một ánh mắt rất là kỳ quái, nói thế nào nhỉ, đại loại là ánh mắt dùng để nhìn kẻ ngốc ấy. Tôi vừa nghĩ thế, quả nhiên đã thấy anh mở miệng: - Ngốc ạ, là "thanh mai trúc mã"...…
Ta nói: "Chàng là tất cả đối với ta"Chàng nói: "Phật là tất cả đối với chàng"Chàng hỏi làm sao vừa không phụ Như Lai, vừa không phụ ta?Nhưng chàng biết không? Chàng đã phụ ta rồi đấyHẹn kiếp sau đừng để ta tìm chàng mà hãy đi tìm ta, Hoa Bỉ Ngạn tuy đẹp nhưng mọc ở nơi tối tâm nhất, nếu ta là Hoa Bỉ Ngạn, chàng sẽ nguyện đi tìm chứ?…