KHI TẤT CẢ ĐỀU ĐƯỢC HỒI ĐÁP
Cô gặp anh vào mùa hè của những năm cấp hai buồn tẻ và ảm đạm, rồi ở bên cô với tư cách một người anh trai thứ hai, một người gia sư tận tụy với công việc và một người thầy luôn âm thầm quan tâm và lo lắng cho cô.Đối với anh, anh chỉ là một người đàn ông bình thường đến vào lúc em cảm thấy cô đơn nhất, lúc em còn trẻ con và có sự bất đồng thiếu hiểu biết. Nhưng mà đối với em, anh là ánh mặt trời tỏa sáng ấm áp nhất mà em từng biết, là tình yêu rực rỡ nhất mà em mang theo vào những năm tháng cấp ba.''Anh có biết tại sao khi mặt trời lại xuất hiện lại có nắng không?" Đinh An nở một nụ cười tinh nghịch tay chỉ lên bầu trời xanh nơi mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ. Chu Minh Dương không đáp ngay mà lặng im suy nghĩ một hồi. Ánh mắt anh dõi theo những tia nắng len lỏi qua từng kẽ lá. Rồi, anh quay sang nhìn cô, chậm rãi trả lời: ''Mặt Trời phát ra ánh sáng, ánh sáng đó truyền đến Trái Đất và khi không bị che khuất, ta thấy có nắng!''''Đúng!"Đinh An cười rạng rỡ, nhưng trái tim cô lại dậy lên những xúc cảm không thể nói thành lời.Mặt trời không thể thiếu nắng. Cũng như cô không thể thiếu anh.Ở đâu có Chu Minh Dương, ở đó sẽ có Trần Đinh An.…