Mùa Chò Bay
Tôi với nó biết nhau từ hồi còn ngủ trưa trên cái chiếu bông ở lớp lá.Nhà cũng cùng xóm, cách nhau hai ba căn và một cây mận già rụng trái quanh năm.Vậy mà đến năm lớp Mười, số câu nói giữa hai đứa chắc chưa đủ để đếm hết ngón một bàn tay.Nó không nổi bật. Ngoại hình lẫn tính cách đều bình thường.Có những hôm hòa vào đám đông nói cười rôm rả, rồi hôm sau lại tách ra, lặng lẽ như thể mọi náo nhiệt trước đó chỉ là cơn mưa rào ngắn ngủi, ào xuống mặt sân rồi tan vào đất, chẳng để lại gì ngoài mặt sân loáng thoáng nước và những chiếc lá bàng còn đọng nước dán chặt trên nền gạch cũ.Nó thi rớt cấp Ba. Tôi đậu.Một người học ở trường Phổ thông, một người bước vào cánh cổng GDTX - nơi tiếng trống tan học vang lên sớm hơn cả tiếng thở dài, và giấc mơ đại học thường bị dời lại, hoặc xếp sâu tít vào ngăn bàn cùng chiếc bánh mì khô quắt và tập đề cương cũ.Nó nghỉ học cả tuần, có khi đến tuần thứ hai mới có người bắt đầu nhận ra sự vắng mặt của nó.Nó không ghét tôi. Tôi cũng vậy.Chỉ làkhông có lý do để nói chuyện.Thành ra suốt hơn mười năm, cái mối quan hệ kỳ lạ ấy cứ lửng lơ như chiếc lá mắc cạn ở đầu mương - không trôi đi, mà cũng chẳng về đâu cả.…