Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Câu chuyện hậu chia tay của Jeong Jihoon và Lee Sanghyeok. Về hai người sống chết vì sĩ diện của bản thân đến mức suýt nữa thì đánh mất người mình yêu.-▪ HE, OOC, hurt/comfort, second chance.▪ Viết bộ này trong tình trạng không tốt lắm nên cái gì cũng bất hợp lý. Nhưng tốn công viết rồi mà không cho ai đọc thì lại tiếc nên vẫn đăng lên. Thành thật xin lỗi nếu làm phí thời gian của mọi người.▪ Tác phẩm được viết dựa trên trí tưởng tượng của em, không liên quan gì đến đời sống thực tế của tuyển thủ. Không viết ra nhằm mục địch xúc phạm hay bôi nhọ bất kỳ cá nhân nào. Đọc trên tinh thần vui vẻ thôi ạ.…
Văn án: Thiết Mộc Dương lớn lên cùng với Võ tướng của Tống Bang thuở thiếu thời. Mộc Dương bẩm sinh thân thủ nhanh nhẹn, được rèn luyện nên lại thêm võ công cao cường, nhưng vì còn trẻ người non dạ, tính tình ngang ngược hiếu thắng nên không được trọng dụng. Thiết Mộc Dương vì một lòng muốn phò tá Đại tướng nên bất chấp lời ra tiếng vào gia nhập binh đoàn tham chiến, dù là ở vị trí thấp nhất cũng không màng. Ba lần ra trận dưới trướng Đại tướng quân, Thiết Mộc Dương dần khẳng định được phẩm chất ưu tú, nhiều lần lập công lớn nên được tín nhiệm bổ làm Điện Soái trấn giữ Tây La thành của Tống Bang. Một thời gian sau, thân phận nữ nhi bại lộ, Thiết Mộc Dương liên tiếp gặp không ít khó khăn. Trận cuối cùng Thiết Mộc Dương đem quân chinh phạt Lạc Hầu man di xưng đế phương Bắc, dẹp đường cho Tống Bang thống nhất thiên hạ. Tiếc thay, Mộc Dương không ngờ được trong quân có nội ứng, đoàn quân bị man di mai phục ở hẻm núi Tây Lăng ..Trận Lạc Hầu thảm bại, Thiết Mộc Dương đến Tây Lăng một đi không trở về.. Thất bại lần đó của Tống Bang trở thành động lực khích lệ những Bang thuộc địa vùng dậy giành độc lập. Đế Vương đương triều của Tống Bang bị phế truất. Viên Võ Tướng được tín nhiệm lên ngôi, lấy hiệu Cảnh Minh.…
Thông báo: Ai dị ứng boylove đừng xem, nội dung tác phẩm thuộc quyền t/g.Các ngươi có biết không ngoại trừ tỏa ra thứ ánh sáng bạc dịu nhẹ soi sáng ban đêm mặt trăng còn rất mạnh mẽ với vẻ ngoài dịu dàng của nó.Ta thường thấy mỗi khi đêm đến mặt trăng luôn xuất hiện với dáng vẻ mỹ lệ và nhẹ nhàng dù khuyết hay tròn. Mỗi người đều say đắm trong dáng hình êm đềm kia, nó cuốn hút lòng người với bất cứ ai nhưng lại không thể xâm phạm.Trái ngược với hình ảnh đẹp đẽ trong mắt của chúng sinh, tàng sâu bên trong mặt trăng là một vẻ mặt đáng sợ. Không động, không thủ, không nói hay nhúc nhích ẩn trong đó mà quan sát mọi thứ nằm phía dưới.Mặt trăng là kẻ quan sát, nó chỉ nhìn nhưng đôi khi cũng sẽ hành động nếu cần thiết. Mọi quyết định đều nằm trong tay nó, cứu hay giết đều do nó định đoạt.Mặt trăng là vậy đấy, nhân từ nhưng cũng tàn nhẫn, dịu dàng nhưng cũng tàn bạo. Hãy cư xử cho đúng đừng khiến mặt trái của mặt trăng xuất hiện vì khi đó chính là ngày cuối cùng của Trái Đất.Bởi... mặt trăng rất dễ nổi giận.…
Hàng trăm kết cuộc trên vũ trụ, sẽ có con đường nào dẫn lối ta về đến nhau không?"Sanghyeokie, để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp em đã cố gắng lắm đấy. Được đối đầu cùng anh qua những trận đấu khiến em cảm thấy bản thân mình đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Chúng ta đã cạnh tranh với nhau quá lâu đến nỗi em không biết liệu một ngày nếu em không còn nhìn thấy anh ngồi phía bên kia nữa chắc hẳn là em sẽ rất tiếc nuối. Dù ít dù nhiều em vẫn mong muốn có thể thấy tên mình đặt cạnh anh thêm nhiều lần nữa. Sanghyeokie, có lẽ em đã thích anh nhiều lắm rồi"."Tuyển thủ Chovy đã có những màn thi đấu rất ấn tượng, trên cá nhân là tuyển thủ chuyên nghiệp tôi muốn dành lời khen dành cho cậu ấy. Chúc cho cậu ấy sẽ thể hiện tài năng của mình thật tốt trong những trận thi đấu sắp tới".Jeong Jihoon đã vẽ ra vô vàn con đường của mình cùng với Lee Sanghyeok, nhưng dường như cho dù có uốn nắn bẻ cong như thế nào thì định mệnh vẫn sắp đặt họ nhất định phải đối đầu nhau. Liệu sẽ có ngã rẽ nào mà ở đó tuyển thủ Faker và tuyển thủ Chovy có thể sánh vai cùng nhau, vẽ nên câu chuyện đẹp đẽ của họ hay không? Hay vốn dĩ từ đầu đó đã là một quyết định sai lầm, họ vốn đã không thể đi trên cùng một con đường ngay từ lúc bắt đầu.…
“Giữa dòng đời xô đẩy, tôi tìm em, em tìm ai?” “Ôm chặt tôi vào nhé, đời này kiếp này, đừng buông tay”“Tô Mạch Diệp khẽ hôn lên mắt cô, hắn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước khẽ đậu. “Cảnh Mạc Ngôn, hãy để tôi che lấp những thứ đáng khinh đó ra khỏi đôi mắt em nhé, im lặng nào, tôi sẽ giúp em xóa nhòa nước mắt”“Từ khi nào, anh yêu em không phải vì sẽ được yêu… mà chỉ đơn giản là để yêu em. Từ khi nào, cho dù có buồn đau, giằng xé anh vẫn không thể từ bỏ em… Anh hoàn toàn không biết…chỉ biết bất chấp tất cả để giữ em ở đó, gần anh.”“Người yêu ư? Tôi không biết. Tôi không biết cô ấy có yêu tôi không. Tôi cũng không biết tôi có yêu cô ấy không. Tôi chỉ biết cô ấy là người tôi nghĩ đến. Cô ấy là giọng nói tôi muốn nghe. Cô ấy là gương mặt tôi ngóng nhìn.”Khi cô muốn ăn kẹo, anh muacho cô, tinh nghịch véo mũi cô mà nói: “Ngôn Ngôn, kẹo này không phải miễn phí, lần sau em nhất định phải đền bù cho anh!”Khi cô khóc, anh cho cô mượn bờ vai, chỉ khẽ an ủi: “Ngôn Ngôn, vai anh chỉ dành cho cô gái anh yêu thương nhất dựa vào, em không yêu thương anh như vậy, em nhất định phải đền bù cho anh!”…Nhưng giờ phút này, cô chỉ biết ngây ngốc nhìn anh trong lòng mình, nhìn anh khóc khăn nở một nụ cười, nhìn anh rướn đôi bàn tay trắng bệnh vuốt nhẹ lên mái tóc rối bù của cô, nhìn máu tươi thấm đỏ bộ váy cưới trắng tinh khôi của mình…“Ngôn Ngôn, trái tim này, sớm đã không còn là của anh, anh không đòi lại của em, cũng không cần em đền bù, chỉ cần để anh – tiếp tục được yêu em như vậy, tiếp tục được thấy em hạnh phúc. Anh sẽ trưởng thành, anh sẽ buông tay…, em nhất định phải hạnh phúc nhé! Ngôn Ngôn, anh chỉ cần một góc nhỏ trong trái tim em, chỉ cần một góc khuất để em mãi không quên thôi,… như vậy đâu tính là quá tham lam đúng không?...”…