Lưu giữ hình bóng về anh
Thành phố rực rỡ ánh đèn mà sao em chẳng thế nào vui, bên ngoài kia hoa hoa lệ lệ chỉ làm lòng em thêm buốt giá. Nụ cười ấy như 1 cây kim găm chặt trong tim không cách nào nhổ bỏ. Anh như muốn nói với e rằng: "Cô bị ảo tưởng sao? Tôi có người yêu rồi cô hãy nhin xem chúng tôi vui vẻ, hạnh phúc với nhau này". Anh quên rồi nụ hôn ấy, ngày hôm ấy anh trao em, những lời yêu thương ấy có chăng là những lời anh muốn nói với cô ấy. Em chỉ biết héo hon từng ngày chìm đắm trong những bản nhạc buồn đến não lòng buồn đến muốn khóc dù cố tỏ ra mình mạnh mẽ đến nhường nào. Con gái cũng thật lạ khi thấy người mình thương có người khác sao không tìm kiếm 1 hạnh phúc khác thuộc về mình lại cứ cố lưu giữ 1 hình bóng để rồi dằn vặt nhớ nhung cái quyền ghen cũng không có. Anh giận dỗi với người yêu rồi lấy em ra xả sao? Em là công cụ để anh trút giận sao? Em biết mình sai rồi nhưng sao có thể quay đầu đây. Sau ngày hôm đấy anh đã suy nghĩ những gì? Cũng từ đó chúng ta không còn liên lạc nhau nhưng anh có giống như em vào facebook của người theo dõi từng hành động dù là nhỏ nhất. Để rồi xem xong lại càng thêm hối hận khi thấy anh cũng người ấy chụp chung ảnh cười rạng rỡ. Nhận ra mình thật ngu ngốc nhưng vẫn không thể ngăn hành động ấy cứ lặp đi lặp lại được. Và rồi em cũng đăng những dòng tin nhắn em nhắn cùng người đàn ông khác lên trang cá nhân với hi vọng anh có 1 lần tìm em. Muốn làm anh ghen tuông lại sợ anh chúc em hạnh phúc.…