ba ba của bé | junphuc
giới thiệu với mọi người ba ba của bé nha.ba thuận và ba phúc.…
giới thiệu với mọi người ba ba của bé nha.ba thuận và ba phúc.…
minh phúc là một quả dâu tây warning : ooclowercasekhông có thật…
short fic vào một ngày bình thường.…
chỉ còn một đêm nữa thôi, và rồi tất cả mọi người sẽ trở lại với nhịp sống vốn dĩ mà tất cả vẫn có. anh tự long sẽ ra lại hà nội, nhóc hoàng sơn sẽ lại về viết nhạc, anh quốc thiên sẽ lại đi hát, liên bỉnh phát sẽ lại đi đóng phim. còn minh phúc thì sao. sau đêm hôm nay em sẽ như thế nào. à không, sau đêm hôm nay cả hai sẽ như thế nào.…
duy thuận tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh khi nó tỏ tình minh phúc. minh phúc số một sẽ chửi nó biến thái rồi bỏ chạy. minh phúc số hai sẽ cầm cục đá ném bể đầu nó. minh phúc số ba sẽ khóc huhu rồi xà vào lòng nó và nói em cũng thích anh.…
duy khánh nghĩ chắc là trùng hợp thôi. quận tư đồ tàu nhiều như vậy, trùng hợp thì có gì đâu. xong rồi em cũng cảm thán hai anh này nhìn khắc khẩu nhau như thế, mà khẩu vị giống nhau ghê ha. cái tô anh thuận ăn nhìn y chang cái tô hôm bữa anh phúc chụp luôn.…
gọi một ly trà gừng, minh phúc chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. quán cà phê này tuy nhỏ nhưng lại ấm cúng, và có vẻ là nó sẽ tuyệt hơn nếu em tới đây cùng duy thuận. và cũng vì chính cái suy nghĩ bất chợt này lại làm em thêm bực dọc. duy thuận có phải là bạn của em đâu mà cứ hở ra là nghĩ tới vậy.…
siêu ngắn - trữ trong notes từ rất lâu rồi, vào một buổi chiều nhìn ra cửa sổ thấy hoàng hôn Hà Nội thật dị kiều…
chú. chú. chú. duy thuận thề là ba mươi năm cuộc đời mình chưa bao giờ ghét cái xưng hô này như ngày hôm nay. ừ thì ba mươi tuổi rồi, với một số người thì anh là chú cũng đúng thôi, nhưng mà hai mươi hai gọi ba mươi là chú thì có hơi quá không?…
là những ngày khi mà duy thuận cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. là những ngày khi mà anh chỉ muốn buông bỏ tất cả, quên đi mục đích của những ngày đầu cố gắng bon chen vào xã hội của những con-người-đã-lớn này.lại là những ngày anh có minh phúc ở bên.…
Couple: Jun Phúc➛Xin đừng để lọt vào tay chính quyền ➛Đừng đập thuyền của tui, không thích thì lướt ➛Lời văn có thể còn chưa hay, mong mọi người góp ý.…
'ước gì em cũng có thể xuất hiện ở tuổi ba mươi của anh.'…
Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt…
thầy thuận thầy phúc cứ thế mà đường đường chính chính bước lên ngôi vị của sự nổi tiếng. cả cái trường này nhờ có hai thầy mà tự hào phổng mũi với cả quận. đứa nào trường khác mà hỏi trường mày có gì vui không, thì không đứa nào là không nhắc tới hai thầy. trường tao có hắc bạch công tử đó, trường mày có không.--for "24 Giờ Gặm Nhấm 2024"…
'phúc, anh muốn nghe em gọi tên anh vào những ngày bình yên bên nhau. chứ không phải là mỗi khi tình nồng chăn gối.'…
"Vậy ra, chúng ta đều giống nhau...""Qui est le vagabond"Chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả.Au gốc: mybong2k7…
gói gọn lại là sự tình cờ.…
Sydney chào tạm biệt anh như vậy đó. Với muôn ngàn suy nghĩ, với cảnh biển đẹp như mơ, với ánh nắng chứa chan của sớm hè, với cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, với một đóa hoa cho anh, với một đóa hoa trụi lủi, và với lời chốt "Sydney dấu yêu" từ người ấy.…
Minh Phúc nhìn người bên cạnh, mỉm cười. Cuối cùng em cũng có thể gọi anh là của em rồi, nụ cười của anh, nước mắt của anh, sự mạnh mẽ của anh, sự yếu đuối của anh, em xin đón nhận hết, và trân trọng gọi tất cả là của em. Đến thời điểm này, tương lai có ra sao, cũng không tính được, có đến được tới đích hay không, cũng không còn quan trọng nữa rồi. Ít nhất ở hiện tại, cả hai có nhau, và hy vọng chặng đường sắp tới, cả hai sẽ trưởng thành cùng nhau.Ôi Hà Nội, khi mùa gió bấc về.…
"Từ khi nào vậy?" - Duy Thuận đột ngột hỏi"Từ khi nào em thích anh?""Không, từ khi nào em nhận ra?""À, từ khi em vẽ tranh về anh."Duy Thuận ngẩng đầu lên, nhìn em tò mò."Em có thể nói dối, em có thể diễn, nhưng tranh của em thì không. Khi em vẽ anh, và khi em nhìn vào bức tranh đó, em đã biết em không thể nào tự mình lừa dối mình nữa rồi. Ngòi cọ của em chưa bao giờ nói dối, em biết điều đó."…