Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Couple Chính : TsukkiYamaCouple Phụ : •KageHina•AsahiNoya•KuroKen•DaiSuga❌NOTP : AllHina , AllTsuki , AllKage , AllYama ,....và ngược lại Lịch ra truyện : Không cụ thể ❗Lưu Ý : Kỹ năng viết truyện của mình vẫn còn non và kém, nếu có sai sót ở đâu mong mọi người chỉ bảo.Mình viết fic này chỉ để giải trí, thỏa mãn sở thích đu OTP. Truyện có khả năng có R18 nên cân nhắc kỹ trước khi đọc,các nhân vật có khả năng cao bị OOC nhưng không OOC nặng lắm đâu ạ.Mọi người cứ yên tâm mà thưởng thức fic nhé.❗Nghiêm Cấm : ❌ Không nhắc đến các bộ khác trong fic❌Không bình luận ác ý,mang tính xúc phạm hay phản cảm ❌Không chửi nhân vật nặng lời hay nhắc đến NOTP❌Không Spam, Không đem truyện ra khỏi Wattpad khi chưa có sự cho phép Cốt Truyện : Xoay quanh cuộc sống thường nhật của hai nhân vật Tsukishima Kei và Yamaguchi Tadashi trong câu lạc bộ bóng chuyền.Cảm xúc của cả hai dành cho nhau ngày một trở nên khác lạ.Liệu cả hai con người ấy có nhận ra cảm xúc của mình dành cho người kia là gì hay không? hay họ sẽ chỉ im lặng và trốn tránh chúng? Hãy cùng dõi theo hành trình đầy dở khóc dở cười của cặp đôi Tsukishima và Yamaguchi.Trạng Thái: Đang sáng tác…
Truyện đầu tay nên chắc chẳng hay đâu mong mọi người thông cảm :))))Truyện này thì nói đến 1 không gian khác của tokyo ghoul nơi mà mọi thứ ở đây không khác bản gốc 1 chút nào nhưng nó lại khác biệt rất nhiều về phần cốt truyện. Nghe có vẻ khó hiểu nhưng mà đọc rồi biết nhé :))))Nói chung là "tôi không thể sống cùng bạn, cũng không thể không có bạn". ( câu bày có trong phim ấy ai thắc mắc thì tự kiếm nhé :)))mà truyện này mình viết ko có nhiều nhân vật chính đâu do là họ xuất hiện ko quá nhiều cũng như quá ít ấy ok.…
Âm nhạc là ký ức không lời - nơi nỗi đau do chiến tranh chỉ còn là những giai điệu lặng lẽ.Một đêm đầu xuân ở Seoul, tiếng piano vang lên giữa khán phòng lặng im, mở ra cuộc gặp gỡ không lời giữa hai con người thuộc về hai thế giới tưởng chừng chẳng liên quan.Cô - nghệ sĩ dương cầm mang nghệ danh Serenya, như một khúc nhạc cổ điển giữa thời hiện đại.Anh - người quân nhân bước ra từ những vùng đất đầy khói lửa, chỉ tình cờ có mặt trong buổi diễn.Họ không biết tên nhau. Không có lý do để bắt chuyện. Chỉ là một ánh nhìn giữa hàng trăm ánh nhìn, để rồi một bản Serenade cất lên - nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để neo lại trong ký ức.Một câu chuyện về âm nhạc, mùa xuân và những điều không thể gọi tên.Một bản dạ khúc viết bằng lặng thinh, và vang lên bằng cảm xúc.Có vẻ, một điều gì đó đang lặng lẽ trào dâng, cuồn cuộn và đang cố gắng xoa dịu lòng người.…