[ Pondphuwin] Tim tan nát dưới bạc đầu trăng
"Nếu anh đi, tôi sẽ giết anh," Phuwin lẩm bẩm vào miệng Naravit, giọng anh yếu dần khi Naravit tiếp tục ngấu nghiến anh. Tay anh siết chặt tóc Naravit, kéo vừa đủ để giữ hắn lại gần.Naravit gầm gừ như một con chó bị siết cổ, môi hắn mím lại khi áp mặt vào hõm cổ Phuwin. Mùi hương của người họa sĩ thật say đắm; gần như là rượu vang ngọt ngào, sơn và máu. Naravit cảm thấy mình càng say sưa trong đó.Răng hắn cắm ngập vào lớp da mềm mại trên cổ Phuwin, cắn và mút lấy thịt ở đó. "Nếu tôi ở lại," Naravit rít lên, răng vẫn cắm sâu, "em sẽ chết."Cơ thể Phuwin run lên bần bật bên dưới, hai tay anh nắm chặt lấy vai Naravit nhưng lại buông thõng ngay khi vừa chạm vào. Anh cong người, ấn vào vết cắn như thể bị kéo vào cơn đau. Phuwin thở ra, cơ bắp thả lỏng khi đôi mắt anh nhắm nghiền.--Sát nhân hàng loạt! Naravit Lertratkosum x Họa sĩ! Phuwin Tangsakyuen.Họ ghét nhau nhiều như họ yêu nhau. (Không ai trong số họ sẽ thừa nhận điều đó)Naravi là một trong số những kẻ sát nhân, hắn chán ngắt với sự lởn vởn ngoài vòng pháp luật của những kẻ xứng đáng phải bị trừng trị. Cuộc đời hắn đau khổ, một quá khứ bi kịch nhuốm màu đen tối, toàn bộ là tiếng khóc và những vết bầm tím trên da. Naravit phải lòng một sinh viên nghèo ngành mỹ thuật Phuwin Tangsakyuen, một người cũng không mấy tốt đẹp và anh biết mọi hành tung Naravit gây ra nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ chỉ vì ban đầu anh nghĩ hắn đáng để lợi dụng và cung cấp mọi vật phẩm thiết yếu. Nhưng khi mọi chuyện đã đi quá xa, Naravit đột nhiên biến mất, Phuwin cảm thấy nhớ hắn cồn cào, an…