Hai ngày trước khi địa ngục mở cửa
Hai ngày trước khi Khuynh Thanh Nhi biến thành quái vật.Hai ngày trước khi ngôi làng trở thành địa ngục đỏ máu."Không thể nào..." - Tôi thì thầm, tay run rẩy sờ lên cổ. Vẫn còn đó vết sẹo nhợt nhạt - vết móng tay của con bé cào rách da tôi trong lần cuối cùng nó nhìn tôi bằng đôi mắt đầy thù hận.Có tiếng gõ cửa. Nhẹ, nhưng dồn dập.Tôi quay đầu lại, và tim như ngừng đập."Chị ơi, mở cửa. Em mang cháo đến cho chị nè." - Giọng nói quen thuộc, giọng nói của người đã giết tôi kiếp trước.Tôi không trả lời. Đứng yên như tượng.Ngoài cửa, cái bóng nhỏ bé lặng lẽ chuyển động."Chị không ăn thì để em để đây nha." - Giọng nói ấy ngọt lịm như đường, nhưng tôi đã biết rõ thứ nằm bên dưới là gì.Sau vài giây, tiếng bước chân nhẹ dần rồi biến mất.Tôi lại gần cửa, không mở, chỉ ghé mắt nhìn qua kẽ gỗ. Con bé vẫn mặc bộ áo váy màu trắng đơn giản, mái tóc đen xoã xuống vai, tay ôm bát cháo nghi ngút khói vừa đặt trên bàn tre nhỏ. Nó quay lưng lại, bước từng bước nhẹ tênh.Thoáng chốc, khi ánh sáng nhá nhem quét qua khuôn mặt nó, tôi thấy... nụ cười.Một nụ cười rất nhẹ, nhưng cực kỳ sai lệch. Giống như một con búp bê sứ bị vỡ, và có ai đó cố nặn ra vẻ dịu dàng.Tôi rùng mình.…