メ q u ạ c
một chút hương vị mới.…
một người đi với một người người đi người ở người cười người đau .…
vô tình tôi quen biết nàng ..để rồi lòng vướng lưới tình ^ trái ngang ^…
Plot bản thân nghĩ ra để triển fic…
"Tôi muốn bảo vệ nụ cười đó!""Muốn níu giữ cảm giác ấm áp khi ở bên họ!""Muốn mãi mãi ở bên cạnh họ!!""Sự ích kỷ đó......liệu có thể không?""Tôi là ác quỷ đến từ địa ngục sâu thẳm.""Là sao chổi sẽ mang vận rủi cho mọi người xung quanh.""Là vết nhơ không thể xóa của bộ tộc."…
* toàn văn kết thúc, cảm tạ các độc giả nhỏ đối với Kiều Kiều ôn tồn ca hậu ái, a a cộc! Tiếp đương hiện ngôn « nàng như vậy đẹp như vậy » *【 khí phách hung tàn lưu manh lão đại vs nũng nịu bạch phú mỹ; theo mọi người nói là cao ngọt 】Nũng nịu bạch phú mỹ Thẩm Kiều, bị liếm máu trên lưỡi đao lưu manh đầu lĩnh Tạ Thanh coi trọng.Đêm nào, hắn hung dữ đem nàng ép góc tường, dao bổ dưa vỗ nàng tuyết nộn non gương mặt nhổ ngụm vòng khói: "Hôn ta một cái, ta liền thả ngươi!"Tiểu mỹ nhân dọa đến nhánh hoa run rẩy: "Tiểu ca ca, cầu ngươi dịu dàng một chút, ngươi, ngươi đem ta dọa sợ..."Có thể nam nhân lại càng nghe nàng khóc vượt hưng phấn: Dáng dấp câu người không tính, liền khóc đều TM dễ nghe muốn mạng!Không được không được, cái này không thể thả, tuyệt không thể thả..."Không cho phép khóc, lại khóc ta liền hôn ngươi!"Thẩm Kiều vạn vạn không nghĩ tới, lúc trước cái kia mỗi ngày dữ dằn muốn hôn nàng tiểu lưu manh, lại là ngày mai thiên chi kiêu tử, kim cương nam thần, nên nói nàng không may đâu, vẫn là gặp vận may đâu?【 nhỏ kịch trường 】Tạ Thanh: "Kiều Kiều, ngươi thích nam nhân kia, ta liền hủy đi nam nhân kia, ngươi nói xong sao?"Thẩm Kiều: "Tốt tốt tốt, kia ta thích ngươi tốt!"Tạ Thanh: "..."Liền, hai người kết làm tình nhân.…
Tóc mềm cả ngàn đóa hoa trần gian không thể len lỏi so sánh. Ta nâng ta niu tóc em vì ta thương, vô ngần không thể sáng. miscedence của tôi!…
au: bún…
chưa viết bao giờ nên có hứng á…
Tên Hán Việt: Ngàn Niên Nhu Nhân Hồi (Ngàn năm chờ người trở về)Tác giả: Mộc Lam Dương TửTình trạng: Còn tiếpThể loại: đam mỹ, cổ trang, trọng sinh, hài hước, HE, sủng, 1x1, huyền nguyễn, niên hạVăn án: Hà Nhật - hắn thân là một nhân loại, cư nhiên lại phải lòng một vị thần trên Thiên Giới - người đã từng chăm sóc hắn từ khi hắn còn rất nhỏ.Vận mệnh lại khiến hắn và y rời xa, hắn đã dùng đủ mọi cách vô sỉ tới mức độ nào chỉ để tìm y, níu kéo y trở về bên mình. Liệu y có nhận ra được tình cảm của hắn dành cho y ? Hay chỉ đơn giản coi Hà Nhật là một đứa trẻ ?..." Vì người, ta có thể làm tất cả, vậy nên đừng rời bỏ ta"" Hài tử ngoan, mong ngươi hãy sống thật tốt, đừng tìm ta".…
Mùa hè đã qua mà chúng ta chưa thể nói lời tạm biệt là một câu chuyện về tuổi thanh xuân được xuất bản từ năm 2007, và được chuyển thể thành phim điện ảnh vào năm 2014."Chừng nào kí ức về mùa hè ấy vẫn còn, thì chừng ấy, chúng tôi vẫn sẽ không hề cô độc""Sống mà cứ để quá khứ níu lấy chân thì hiện tại còn gì là ngọt ngào""Tương lai là của người lớn. Tương lai của trẻ con là người lớn. Nhưng còn tương lai của người lớn thì sao?"…
bất chợt tôi nhớ tới người và tôi nhớ tới lời người. nói ra ... ^ gia như ^ …
Nhân vật chính: Hạ Linh, Lục Quân, Hạo Thiên, Na Anh, Lục Bắc, Phương Tư...(nhân vật phụ sẽ đề cập trong quá trình viết)Truyện kể về một cô nàng tiểu thư yêu một anh chàng họ Lục, mối tình đầu của cô. Anh như ánh nắng mặt trời luôn soi sáng con đường mà cô đi, có lẽ khi ấy cô còn quá trẻ để nhận ra điều đó mà nâng niu mà trân trọng anh,để rồi anh bỏ cô mà đi. Cuộc đời cô trở lên tăm tối. Ba năm sau, liệu rằng khi ánh dương ấy trở lại, cô có tự tin để nắm giữ trái tim anh lần nữa hay không? Các bạn đọc và ủng hộ mình nhaThể loại: lãng mạn, bí ẩn, nam thâm tình, nữ cường, HE <3…
Trương Quỳnh Anh là nhân vật chính trong câu truyện này. Kể về hành trình tìm người thay thế bản thân để chăm sóc cô gái Phạm Thảo Ngọc. Quỳnh Anh năm nay 26 tuổi còn ngọc 25 hai người bên nhau 8 năm nhưng những năm gần đây hai người thường xuyên cãi nhau. Nhưng Quỳnh Anh vẫn cố gắng níu kéo mối quan hệ này nhiều lần cô đã có suy nghĩ tự tử nhưng nghĩ đến Ngọc nên lại thôi để rồi hôm nọ trên đường đi đến phòng khám của bác sĩ tâm lý thì bị xe tông mà hay sao hôm ấy chính là kỷ niệm 8 năm bên nhau ...Ý kiến từ một người xa lạ: đừng tin tác giả:)))…
"Có hai thứ tôi quan trọng hơn cả mạng sống của mình, đó chính là tuổi trẻ cùng với và em. Em là tất cả với tôi. Dù có lẽ với em tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng với tôi đó là tất cả những gì tôi có. Vì ngày mai tôi sẽ đi xa,có lẽ sẽ không trở về quê cũ nữa, mà có khi lúc tôi trở về, em đã bên ai rồi. Tôi muốn níu em ở nơi đây là vì để đời em bớt khổ ,để quê hương bao bọc em,để tôi che chở em. Nhưng có lẽ đó chỉ là giấc mơ xa vời, ngày mai em cũng đi, tôi cũng vậy, có lẽ em sẽ quên tôi, phải không em."…
Học đường Tình cảm…
'Yêu là quan tâm, là nâng niu trân trọng . . .' anh nói.'Yêu là mãnh liệt, là kiêu ngạo . . . ' hắn nói.'Yêu là chiếm hữu, là ích kỷ . . .' cậu ta nói..Nhưng trên đời này, mấy ai có thể làm trọn vẹn chu toàn một chữ YÊU? Mấy ai biết đằng sau sự hào nhoáng của tình yêu đó là những tổn thương ?....Những tâm hồn với nhưng trái tim đầy tì vết không ngừng tìm kiếm nhau, khát vọng nhau, nhưng, đồng thời cũng không ngừng thương tổn nhau... dây dưa không dứt... đau khổ triền miên... đâu mới là một kết thúc rõ ràng cho tất cả?ps: đây là truyện NADL và một người bạn hợp tác làm, lần đầu đăng tải, mong được ủng hộ ~ ( O v O ) ~ thân ái.…
Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: "Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào." Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: "Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?"Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: "Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?"Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: "Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó."Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói: "Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời."Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: "Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời."Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân.…
My Profile…