Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
kiếp trước cô là 1 cô gái bình thường , kiếp này cô xuyên ko gặp được anh liệu cô còn có được 1 cuộc sống yên bình hay konhân vật chính : yuko; gaaraphụ : nhân vật trong narutothể loại : truyên ngắn, đồng nhân, xuyên không…
TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬUTác giả: Thiên Sơn Trà Khách Converter: Củ LạcNguồn: Tangthuvien.vn[Nội dung giản lược]Tướng môn đích nữ, trinh tĩnh nhu uyển, lưu luyến si mê Định vương, tự bôn vì quyến. Sáu năm phụ tá, sẽ thành mẫu nghi thiên hạ.Bồi hắn tranh đấu giành thiên hạ, hưng quốc thổ, thiệp hiểm trở thành hắn quốc con tin, năm năm trở về, hậu cung đã mất dung thân chỗ.Trong ngực hắn mỹ nhân tươi cười minh tươi đẹp: "Tỷ tỷ, giang sơn định rồi, ngươi cũng nên lui."Nữ nhi chết thảm, Thái tử bị phế. Thẩm gia cả nhà trung liệt, không một may mắn thoát khỏi. Một khi lật úp, tử tang tộc vong!Thẩm Diệu như thế nào cũng không nghĩ tới, hoạn nạn vợ chồng, nâng đỡ lẫn nhau, bất quá là một hồi gặp dịp thì chơi chê cười!Hắn nói: "Xem ở ngươi theo trẫm hai mươi năm, ban thưởng ngươi toàn thi, tạ ơn đi."Ba thước bạch lăng hạ, Thẩm Diệu lập hạ độc thề: "Là ngày khi nào tang, dư cùng nhữ giai vong!"Trọng sinh hồi mười bốn tuổi năm ấy, bi kịch chưa sinh, thân nhân còn tại, nàng vẫn là cái kia ôn nhu nhã tĩnh tướng môn đích nữ.Cực phẩm thân thích rắp tâm hại người, đường tỷ đường muội ác độc vô tình, tân tiến di nương như hổ rình mồi, còn có tra nam ý muốn trò cũ làm lại?Gia tộc muốn hộ, đại thù muốn báo, giang sơn đế vị, cũng muốn phân một ly canh. Đời này, chờ xem ai càng đấu quá ai!Nhưng là kia Tạ gia Tiểu Hầu gia, đề thương đánh mã trôi qua kiệt ngạo thiếu niên, thiên đứng ở nàng đầu tường ngạo nghễ: "Điên cái hoàng quyền thôi, nhớ kỹ, thiên hạ về ngươi, ngươi -- về ta!"--------------------------…
"Prem à... đừng khóc nữa... mẹ... mẹ không thích thấy em khóc đâu..."Cậu bé lớn hơn thì thầm, giọng lạc đi, như thể chỉ cần nói ra thành tiếng là sẽ vỡ vụn."Hia... mẹ bỏ tụi mình rồi... mẹ nói sẽ đợi bà đêm bánh qua mà, mẹ đã hứa sẽ đợi em về... mẹ nói..."Prem nghẹn ngào, úp mặt vào vai anh trai, tiếng gọi "mẹ" như bị gió cuốn đi mất giữa đêm Giáng sinh lạnh lẽo.___"Winny ngoan... Con thương mẹ, thương em con nhé. Giữ lấy... cho Prem..."___Đăng: 21/5/2025Hoàn: Vài lời nhắn nhủ:Đào hố là sở thích, lấp hố không phải sở trường. Truyện giả trưởng vui lòng không gán ghép vào đời thực. Chúc mọi người đọc vui vẻ ✨💞…
Trong cuộc chiến bất tận với lũ Skibidi Toilet kỳ dị, Titan Cameraman và Titan Speakerman vốn chỉ là hai chiến binh quen mặt nơi chiến trường - phối hợp ăn ý, hiểu nhau không cần nói, và sẵn sàng liều mình vì đồng đội.Nhưng chuyện bắt đầu... không còn bình thường nữa.Khi Titan Cameraman nhận ra mình hay nhìn sang bên phải - nơi Titan Speakerman đứng.Khi Titan Speakerman chỉnh tần số truyền sóng, nhưng lại chỉ để một người nghe.Khi cả hai cùng nhận ra rằng: thứ làm tim họ đập nhanh... không phải vì bom rơi.Giữa đạn lạc, sóng âm và ánh lửa - một cảm xúc ngọt ngào bắt đầu len lỏi.Họ từng là đồng đội.Từng là chiến hữu.Nhưng giờ đây... có thể là gì đó nhiều hơn thế.…
Một câu chuyện về những tâm hồn cô đơn học cách chữa lành và tìm lại chính mình giữa những vết thương cũ. Có những ngày chẳng cần tên gọi.Có những ngày trôi qua như một bản nhạc không lời, chẳng có cao trào, cũng chẳng có đoạn kết. Chỉ là một giai điệu lặng lẽ, vang vọng trong tâm trí những con người lạc lối. Có những người đang tìm kiếm một lý do để sống, để yêu và để cảm nhận. Cũng như những mảnh ghép bị vỡ nát của một tấm gương cũ. Những ngày mà con người ta sống bằng thói quen, bằng nhịp điệu quen thuộc đến mức đôi khi quên mất mình đã đi qua nó thế nào.Lâm An Vy có quá nhiều những ngày như thế.Lâm An Vy từng nghĩ cuộc đời cô sẽ mãi như vậy-một chuỗi ngày dài vô định, không màu sắc, không cảm xúc. Không đau thương nhưng cũng chẳng có niềm vui. Cô đi qua tuổi trẻ với một trái tim đầy những vết xước, học cách thu mình lại để tránh những tổn thương.Nhưng rồi, có những cuộc gặp gỡ giống như ánh nắng chiếu rọi qua khe cửa, nhẹ nhàng len lỏi vào thế giới vốn dĩ khép kín của cô. Cuộc gặp gỡ không phải để thay đổi quá khứ, mà để giúp ta nhận ra rằng, trong những mảnh vỡ ấy, vẫn có thể có một cuộc sống trọn vẹn.Hoàng Minh Dương, cậu vẫn luôn sống như ánh nắng-rực rỡ, tươi cười, lúc nào cũng mang năng lượng tích cực. Nhưng có ai biết, ngay cả ánh mặt trời cũng có những ngày nhạt nhòa, những lúc chẳng thể soi chiếu được chính tâm hồn mình.Hai con người, hai thế giới tưởng chừng không liên quan đến nhau, lại chạm vào nhau trong một buổi chiều đầy gió.Và rồi, từ đó, những ngày không tê…