ANH LÀ MẶT TRỜI, EM LÀ BẦU TRỜI
> "Mặt trời không thuộc về một bầu trời duy nhất.Bầu trời nào cũng từng ôm nắng... nhưng không phải nắng nào cũng chọn ở lại."---Tôi gặp anh vào một ngày rất trong.Anh là nụ cười rực rỡ, là ánh mắt biết đùa, là người mang cả thanh xuân tôi gom lại để thích.Tôi thường tự hỏi:> "Liệu nếu tôi là người khác, có lẽ anh sẽ nhìn tôi khác đi?"Nhưng tôi là tôi-người chỉ dám đứng xa để nhìn, dõi theo anh qua những story, đoán tâm trạng qua từng bài nhạc, và ngốc nghếch tin rằng: chỉ cần mình yêu đủ nhiều, anh sẽ quay lại.---Anh từng gọi tôi là 'bầu trời'.Tôi từng vui như đứa trẻ chỉ vì cái tên đó.Nhưng rồi tôi nhận ra, mặt trời đâu bao giờ ở mãi một chỗ.Nó mọc - chiếu rọi - rồi đi.Bỏ lại bầu trời tôi... trống rỗng.---Anh yêu người khác.Người ấy xinh đẹp, dịu dàng, vừa vặn với những thứ tôi không bao giờ có.Tôi không ghét cô ấy.Tôi chỉ... ghen với việc cô ấy được ở bên anh vào những năm tháng đẹp nhất của anh,Còn tôi - chỉ là một người đứng ngoài, gom ánh sáng anh rơi rớt lại.---Tôi thử mở lòng với một người khác.Anh ấy tốt. Anh ấy nói tôi xứng đáng được yêu.Nhưng không hiểu sao, mỗi lần tôi nhìn thấy nụ cười ai đó... tôi lại nhớ đến anh.Tôi không công bằng với người đến sau,Cũng không đủ can đảm để đòi lại những gì đáng ra thuộc về mình.---Tôi chưa từng nói 'em yêu anh'.Khi anh hỏi "Em có thích anh không?", tôi chỉ cười rồi nói không.Vì sợ.Sợ nếu nói ra... anh sẽ rời đi mãi.Nhưng không nói, thì anh cũng đi rồi.---Và giờ đây, tôi ngồi viết những dòng…