Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Tác giả:Leleylemon_130613Thể loại:H+, đam mỹ, hiện đại,......Cậu là một thiếu gia con nhà giàu có, tương lai trở thành tổng tài bá đạo.Còn tôi chỉ là một đứa con nuôi dù được thừa hưởng cả gia tài nhưng trong mắt mọi người, tôi không phải con ruột của nhà họ Jeon.Từ ngày gặp anh, cuộc sống của tôi như dần thay đổi.Liệu anh chính là vị hôn phu tương lai mà tôi hằng mong ước?…
Tô Khả Nhiên một cô gái sinh ra trong gia đình quyền quý được nuông chiều từ nhỏ nhưng không vì thế mà cô trở nên đua đòi ngược lại cô là một cô gái "công,dung,ngôn,hạnh" đều có đủCứ tưởng cuộc đời của cô gái này sẽ hạnh phúc viên mãn,cho đến một ngày cha cô Tô Cao Lãng vì hợp đồng trăm tỉ nên đã chấp nhận gả cô cho vị chủ tịch tài hoa Lăng Vĩ Thành một người cô chưa từng gặp mặt thậm chí cũng chưa thời biết đến sự tồn tại của anh ta.Lăng Vĩ Thành là một con người quyết đoán tính khí có phần lạnh lùng hắn làm việc trên thương trường bao nhiêu năm nay chưa từng thua thiệc bất kì ai thậm chí hắn còn có tính chiếm hữu rất cao thứ gì mà hắn muốn đạt được thì nhất định phải nằm trong tay hắn.Cuộc hôn nhân mang tính "thương mại" này nhanh chóng diễn ra sau 3 tuần.Tô Khả Nhiên khoát lên mình chiếc váy cưới tinh khôi gương mặt được điểm trang nhẹ nhàng tôn lên vẻ đẹp thanh thuần của người con gái tuổi đôi mươi.Lăng Vĩ Thành trên người là bộ âu phục đen bên trong là chiếc áo sơ mi trắng đến từ nhãn hàng "đắt đỏ" vốn dĩ hằng ngày hắn đã soái ca hôm nay lại thêm gấp bội phần2 năm chung sống với nhau ít nhiều gì cũng có với nhau chút tình cảm nhưng tình cảm đó chỉ đến từ phía Khả Nhiên,còn Vĩ Thành thì vẫn như những ngày đầu lạnh nhạt thờ ơ điều này làm cho Khả Nhiên rất tủi thân.Liệu cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài tới đâu đây......…
Tác giả : Kitin Thể loại : TOPNYONG Nhân vật : Choi Seung Hyun, Kwon Ji Yong.....Dẫu hoàn cảnh có thật hà khắcDẫu số phận đưa đẩy tôi tới đường cùng....tôi vẫn sẽ cố gắng gồng mình trụ lại vì emHãy thật yếu đuối và tựa mình vào vai tôi.... một người xứng đáng với em hơn tất cả.... Tôi hứa sẽ không để cách hoa cuối cùng rơi bằng mọi giá....Sự lạnh lùng luôn là vỏ bọc cho trái tim rỉ máu, đầy tổn thương của Seung Hyun. Sóng gió cứ ập đến với anh như một trò đùa.... phải chứng kiến người mẹ anh yêu thương chịu nhiều đau khổ.... người cha anh quý trọng đã trở nên tồi tệ từ lúc nào. Tới lúc Seung Hyun đau đớn nhất thì Ji Yong đã xuất hiện như một thiên thần và ở cạnh Seung Hyun.Từ khi có Ji Yong những nụ cười nhạt nhẽo của Seung Hyun đã biến mất và được thay thế bằng những nụ cười thoải mái hiếm có trên gương mặt anh. Cả hai dần nhận ra sự hiện diện của đối phương trong cuộc đời mình rất quan trọng.... hơn tình bạn rất nhiều. Seung Hyun vẫn rất cứng đầu không chịu mở lòng nhưng từ từ Ji Yong đã cảm hóa được anh. Khi Seung Hyun thật sự tin tưởng Ji Yong nhất thì anh lại hoàn toàn sụp đổ một lần nữa khi biết thân phận thật của Ji Yong. Thật ra.... Ji Yong là ai ? Không lẽ chính người khâu vá vết thương lòng cho Seung Hyun lại chính là người sẽ xé nát vết thương ấy một lần nữa? Chuyện tình của họ sẽ đi về đâu.... bến bờ yêu thương hay bờ vực của đau khổ. Một Seung Hyun lạnh lùng nhưng ấm áp và một Ji Yong trong sáng có tấm lòng bao dung.... mối tình của họ sẽ thật đẹp cho đến tận phút cuối chứ ?…
''Hẹn ước không rờiMãi mãi mãi không buông''Đến tận sau này, mỗi khi nghe thấy cụm từ đó, trong lòng đều dậy lên mùi vị chua xót. Dù 7 năm có trôi qua, dù lòng tôi vốn dĩ đã nguội lạnh, nhưng vẫn không kìm được mà bật khóc.Tôi vẫn nhớ ngày hôm ấy, khi anh nắm tay tôi và nói câu đó, cảm giác như tôi đã nắm cả thế giới trong tay. Dẫu biết làm gì có thứ tình cảm nào là vĩnh cửu, vậy mà tôi khi đó vẫn ngốc nghếch đưa trái tim mình cho anh. Tôi vì câu nói đó mà tình nguyện cam chịu, tình nguyện đến bên anh.Người ta nói trái tim vỡ có thể hàn gắn lại, nhưng trái tim mất rồi, biết đi đâu tìm đây?Tôi từng là bông hoa chỉ nở vì anh, khi anh đi rồi, tôi liền tự mình tàn úa. Vì tôi chỉ có một đời, cả một đời này đều dành cho anh.Thế nhưng anh vẫn bỏ đi. Ngày hôm ấy nắng hoàng hôn hiu hắt, anh quay lưng về phía tôi, bóng dáng ấy cứ xa dần, xa dần, tuyệt không một lần ngoái lại nhìn.Tôi ngây ngốc cứ đứng như vậy, mặc cho gió biển thổi lạnh tê người, mặc cho màn đêm buông xuống. Hàng đêm đều mơ thấy cảnh tượng ngày hôm ấy, quay sang phía bên, chỉ vương lại một chút hơi ấm đã tàn.Anh ấy bỏ lại tất cả, bỏ lại bông hoa tàn úa này, bỏ lại cả tiếng yêu thương đã vỡ. Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ đó là một giấc mơ. Ừm, lòng tôi vốn dĩ đã nguội lạnh, giờ bị hai câu nói kia làm cho hoảng loạn.'' Hẹn ước không rờiMãi mãi không buông'' mãi mãi không buông, mãi mãi không buông, mãi mãi không buông..…
Tuổi trẻ có đầy năng động nhiệt huyết ,tình yêu đầu đời. Trải qua bao nhiêu gian khó để được bên cạnh người mình yêu vậy mà mấy ai có được kết cục viên mãn.Tôi Lâm Tiêu Anh một cô gái bình thường chưa bao h may mắn trong tình yêu. Trong thanh xuân của tôi có một người tôi rất yêu cũng rất hận "Cố Nam Hàn"!!! Còn bạn thì sao? Người bạn yêu có yêu bạn không?…
Tôi thấy khá là ít fic về otp của tui ấy, nên là đói fic quá, tôi tự mình viết nó luôn.Tôi cũng mới tập tành viết fic nên là có thể viết rất dở, câu từ không được mượt mà, hy vọng mọi người có thể đưa ra ý kiến để tui sửa đổi cũng như rút kinh nghiệm để viết tốt hơn, cảm ơn cả nhà.🧡…
Ích kỷ lâu lâu tôi lại muốn ích kỷ một chút với anh tôi luôn muốn anh ở bên tôi mãi mãi yêu tôi. Lần đầu tiên tôi gặp anh từ cái ánh nhìn đó tôi luôn dõi theo anh từ nhỏ đến lớn.Tôi luôn rụt rè không dám nói tình cảm của mình đối với anh. Được ở bên anh tựa vào bờ vai đó tôi cảm thấy không an toàn một cảm giác sợ hãi mất đi anh luôn hiện diện.Tôi hỏi anh._"Anh có yêu em không"?_ "Anh...............". Cậu ấp úng không trả lời. Tôi biết là anh ấy sẽ không trả lời được tôi biết điều đó. Tại sao? Tại sao vậy? Em đã rất cố gắng để làm cho anh yêu em nhưng anh sao lại không thể nói thích hay yêu em một lần vậy? Nếu tình yêu này không có kết quả lại làm chính mình đau,khổ sở thêm vậy em thà rằng không yêu anh.Em quá mệt mỏi rồi, em thật sự không thể chịu đựng thêm nữa. Từ bỏ phải từ bỏ thôi......…
Cậu lẳng lặng ngồi một mình tại chỗ.Sau 2 năm mà cậu thay đổi nhiều quá.Yêu cậu,tớ như đi vào làn sương mù trong đêm dù biết mình đang đi lạc lối.Ánh mắt nhẹ nhìn,bờ môi ấy khẽ nói ấy,nó có sức hút lạ thường.Thay vì phải ngồi trên,cô Toán đã cho tớ ngồi dưới cậu,cách một bàn-một khoảng cách không thể đẹp hơn.Tớ lặng thầm yêu cậu trong tâm trí,bắt mình không được nói cho ai biết !Nhưng không hiểu,tình yêu mạnh tới mức nào mà tớ lại thể hiện nó quá rõ ra như vậy.Tưởng chừng như khoảng cách hai ta càng ngày càng gần,mọi mộng ước trong tớ dần hiện lên,đầy màu sắc.Ai ngờ,thứ sáu định mệnh đó !Nó đã thay đổi tất cả !…