Bangkhoa | Bỏ lỡ
Thích nhau nhưng không ai biết…
Thích nhau nhưng không ai biết…
Từ những cơn ác mộng của tôi.…
ở đây chỉ có sự dễ thương…
Một đoạn tình, lạc giữa khói thời gian. Một oan trái, kéo dài hai kiếp người.Nàng là ái nữ nhà quan - cứng cỏi, quật cường, chẳng ngờ một lần thẳng tay lại rơi vào vòng báo oán.Hắn là kẻ nghèo mưu trí, vì tình mà hóa thủ đoạn, vì một lời van xin mà chôn vùi cả đời người khác.Nơi miếu Sơn thần, dưới ánh trăng mờ, hai số mệnh giao nhau bằng máu và phản bội.Tưởng đã chết nơi đá dựng, ai ngờ mở mắt ra - nàng thấy mình trong hình hài kẻ khác, sống giữa một thế giới xa lạ, đầy máy móc và những con người mà nàng không hề biết là ai.Hắn... cũng đã ở đây. Nhưng không còn nhớ nàng.Còn nàng, nhớ tất cả.Yên Niên Ảnh - là hành trình tìm lại chính mình trong lạc lối, là đoạn duyên dở dang bị số phận chôn kín dưới lớp bụi của hai thời đại.Họ, liệu có thể tha thứ cho nhau, khi chính tình yêu là khởi nguồn của tất cả đau thương?…
Trả test #Waterteam test 2…
Oneshot nhaaABOLưu ý đáng yêu lắm đó💗💓…
I need ngọt…
Truyên này có yếu tố BL và do tôi tự sáng tạo.Các nhân vật trong đây không giống với tính cách ngoài đời.Vui lòng không reup truyện của tôi ra khỏi bất cứ đâu.Cảm ơn các bạn !Văn án- Nếu như có cơ hội anh sẽ chọn làm lại chứ ?- Gặp được nhau là duyên, nhưng tiếc là ta không nợ.- Chúng ta của hiện tại, sẽ có chúng ta của sau này...…
Mình mang lên đây mục đích để mình đọc và mình chưa xin phép chủ nhà, hy vọng mọi người đừng mang đi lung tunghttps://sieucapbaoboi.wordpress.com/Link gốc ở trên…
Tờ mờ sáng, Bình Yên nằm cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha cũ, trên tay là chiếc điện thoại đã đôi lần chớp tắt. Cô lặng nghe tiếng trời trút nước ngoài cửa sổ, miệng nhẩm đi nhẩm lại câu cổ ngữ Ấn Độ mà lúc chiều cô vừa đọc được. "Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ." Trước giờ Bình Yên ghét phải thừa nhận mấy thứ gọi duyên số, định mệnh nhưng hình như ông trời muốn chứng minh cho cô thấy cô sai rồi. Dù cô có tính toán cách mấy thì chuyện cần làm sẽ phải làm, người đến sẽ đến, đi sẽ đi, không thể cưỡng cầu. Rầm rầm. Tiếng gõ cửa ồn ào cắt ngang dòng suy nghĩ của Bình Yên. "Đặng Ninh Bình Yên, cậu mau mở cửa ra." - Khải Duy cả người ướt sũng đứng trước cửa phòng trọ của Bình Yên gào thật lớn cho đến khi đạt được mục đích. "Cậu có điên không? Nửa đêm chạy đến đây la lối om sòm! Có phải cậu thấy tôi chưa đủ xui xẻo, muốn ngày mai chủ trọ đá tôi ra đường mới vừa lòng cậu phải không?" - Bình Yên cộc cằn mở cửa, tặng miễn phí cho Khải Duy một cái lườm sắc lẹm. Tia chớp vụt ngang trời, luồng sáng xanh lam soi rọi căn phòng trong chốc lát, Khải Duy không nói nhiều vội vàng ôm chặt Bình Yên vào lòng. Một tràng tiếng sấm vang dội đập vào màng nhĩ khiến cô gái nhỏ giật thót người, nép sâu vào vòng tay vững chãi của Khải Duy. "Cao giọng cằn nhằn nữa xem nào?" - Khải Duy nhìn Bình Yên, nhếch mép cười nhạt. "Tôi không sợ sấm, giật mình chút thôi!" - Bình Yên cứng miệng phủ nhận."Ừ, cậu không sợ. Là tôi, tôi sợ cậu, được chưa."Đêm tối tịch mịch, đường cong trên khóe môi…
Những câu chuyện xàm xí đến từ nhàBângKhoaLưu ý: không có thật…
Chúc mừng sinh nhật Giang bảo bối…
hoài nam gầy như que củi khô" textfic "…
Sếch skibidi, xem là skibidi cắn_________#•weyuu•*'♪…
Truyện nói về thời thanh xuân, rung động đầu đời của Lãnh Hàn và Hoàng Anh. Về những chuyện xảy ra khiến bọn họ càng thêm thân, nhưng...[Trích đoạn một]"Mình thấy hai người hợp nhau lắm đấy." Hoàng Anh mỉm cười nói với Lãnh Hàn và Tiểu Uyên. Sắc mặt của Lãnh Hàn chợt trầm xuống. Hoàng Anh nhìn vào đôi mắt của anh. Cô đôi khi thật sự không thể hiểu được anh đang nghĩ điều gì. Đôi mắt của anh sâu tựa không đáy. "Cậu nói thật sao Anh Anh?" Tiểu Uyên đáy mắt loé lên ánh sáng. "Nếu như cô đã nói như vây, chúng ta từ đây đừng có dính dáng tới nhau nữa." Lãnh Hàn đứng dậy bước đi bỏ lại một câu. Bóng lưng anh cô đơn lạnh lùng, tựa như một con sói cô độc trên hoang mạc không nơi nương tựa. Cô, Hoàng Anh, chưa bao giờ thấy anh như vậy. Cho rằng anh rất lạnh lùng đi, nhưng cũng chưa bao giờ khiến cô có cảm giác đáng sợ như vậy.Tiểu Uyên ngồi trên ghế, vờ như không hiểu, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia khinh thường.Hoàng Anh đã không ngờ tới một điều.[Trích đoạn hai]"Anh vẫn tiếp tục theo đuổi em cho dù em có xa lánh anh. Vì anh tin rằng, một ngày nào đó sự cố gắng của anh sẽ được đền đáp." Lãnh Hàn quay lưng nói với Hoàng Anh.Cre: @yangchu_9504…