Vẻ Đẹp Của Đại Duơng Không Đáy
Có những mùa thu đến quá sớm.Và cũng có những người rời đi quá nhẹ.Giữa sân trường năm ấy, có tiếng giày cũ vang trên nền gạch, một ánh nhìn tưởng như vô tình, một câu nói chưa từng kịp nói.Họ từng ngồi chung một lớp.Cùng chia nhau những con điểm số, những câu hỏi không lời giải đáp.Một người thích nắng, một người thích lặng gió.Nếu thời gian là một vòng tròn khép kín, thì đã có một đoạn - nơi hai đường thẳng tưởng chừng song song chạm vào nhau.Nhưng rồi, một người bước tiếp.Còn một người... dừng lại mãi ở ngã rẽ năm ấy.Mọi điều đều bắt đầu từ nụ cười đầu mùa.Và kết thúc bằng những lời chưa kịp thốt ra.Không phải chuyện tình nào cũng cần một lý do để đau.Có những mối quan hệ, chỉ cần im lặng - đã đủ là kết thúc. Một câu chuyện về ánh mắt lạc nhau trong lớp học.Về một trận bóng rổ không ai dắt tay nhau về.Về một mùa thi có hai cái tên đỗ cùng một trường, nhưng... không ai còn chờ ai nữa.Nếu bạn từng đánh mất ai đó trong những năm tháng tưởng chừng vô tư nhất của đời mình - có lẽ, bạn sẽ hiểu.…