Ngàn Kiếp Yêu Em
Vũ Hoàng Việt trước đây đều chưa từng trải qua một giấc mơ nào như thế. Từ khi lên mười sáu tuổi, cậu bắt đầu mơ về những ngôi nhà thuở xa xưa, những con người ăn mặc thật khác với thời đại mà cậu đang sống. Và đặc biệt là, cậu chẳng thể hiểu họ nói gì. Một ngôn ngữ nghe có vẻ chừng như là tiếng Thái hay gì đó, cậu cũng chẳng rõ. Nhưng sau tất thảy chính là một cảm giác thân quen, đến khó tả. Đêm nay, nó lại đến.Trong giấc mơ, những ngôi nhà sàn gỗ lại hiện lên trước mắt Việt. Đứng trước sân cỏ xanh rờn, thẳng vào mắt cậu là ngôi nhà to nhất, cứng cáp nhất. Một chàng trai với đôi tóc đen tuyền, gương mặt đường nét thật đỗi mềm mại, nhưng vấn vương trên nét mặt ấy là sự đau thương khó tả. Nước mắt giàn giụa ướt đẫm, khóe miệng hồng xinh thốt lên những lời xin tha. Lại nữa, cậu không hiểu họ nói gì nữa. Chỉ biết rằng, chàng trai kia đang rất đau khổ, đến độ xé nát tâm can.-------------Hương hoa nhài thơm trong gió nhẹ, ngát hương cả một vùng trời. Hắn khẽ cầm tay cậu, hôn nhẹ lên mu bàn tay ấy. "Em thích không?" Giọng tiếng Thái nhẹ nhàng vang lên, cậu đưa mắt nhìn hắn, miệng tủm tỉm cười."Em thích..Cơ mà, anh vẫn nhớ hả?""Nhớ, nhớ chứ. Chỉ cần là em, mọi thứ từ em, chỉ cần em nói thích thì anh sẽ đều ghi nhớ.""Thế còn một vườn hoa mà anh nói, anh có còn nhớ không?""Anh nhớ, anh sẵn sàng trồng cả một vườn hoa cho em nữa cơ mà.."Cậu cười khúc khích như được mùa, trong lòng sớm đã nở hoa rộn ràng bung tỏa hương phơi phới. Bàn tay hơi…