24 Khi ta gặp lại nhau | Daerin
Attention…
Attention…
Nói hay không nói?…
chiếc plot đầu tiên nảy ra trong đầu dùng để đi thi vòng 1 event fanfic (nhưng cuối cùng bị bỏ qua)…
Phòng kí túc xá 722 không ngày nào là không ồn àoKhông phải tiếng cãi vã thì cũng là tiếng đồ đạc trong nhà rơi tứ lung tungỦa, hai bạn sinh viên phòng này làm cái gì mà ngày nào cũng ồn ào thế, bộ tính không cho ai ngủ hả hay gì?…
Đọc đi rồi biết…
"Cảm ơn em vì tình yêu em mang đến. Xin lỗi em vì hèn mọn chị đã giữ trong lòng."…
Lấy cảm hứng từ Mắt Biếc…
Kang Haerin x Mo Jihye Ở London này có một căn nhà cho thuê. Tuy lọt thỏm trong con hẻm, song lại thoáng mát và ô cửa sổ nào cũng có hướng nắng rất đẹp. Chủ nhà là người Châu Á đã sống ở nước ngoài từ lúc còn rất nhỏ, chuyển về London và bắt đầu mở phòng khám tâm lý, lập nghiệp trên xứ lạ, trên mảnh đất sương mù không người quen. Xa xa căn nhà, ở ngoài phố nhộn nhịp là một tiệm nhạc cụ. Sau chục năm mở cửa dần dần theo thời gian trở thành nơi hoài niệm, cũ kỹ. Cửa tiệm ọp ẹp, đến bảng hiệu cũng đóng bụi. Giấy quảng cáo được dán lung tung ở hai bên tường, sau bao nhiêu mùa mưa và sương ẩm ướt đã khiến mực nhoè đi, nhăn nheo trên tờ giấy. Một nơi tràn đầy ký ức thời gian. Bọn họ gặp nhau qua một bản tình ca. Tuy không da diết dạt dào cảm xúc nhưng lại làm hai trái tim rung động. Cứ tưởng cuộc sống đơn giản đúng như cách bản tình ca, bắt đầu hạnh phúc và kết thúc viên mãn. Một khi đã kết thúc thì chỉ là kết thúc. Có phải vậy không?…
dani top…
Jihye năm 28 tuổi mất liên lạc với Haerin trong nhiều năm, một hôm đang trong giờ làm việc căng thẳng, do mệt mỏi nên Jihye ngủ gục trong khi có một phần mềm kỳ lạ trên máy tính vẫn đang được phát, và khi Jihye tỉnh lại thì vô tình quay trở về khoảnh khắc Jihye vừa nghỉ trưa sau khi được chủ tịch club báo chí và truyền thông của trường là Haerin phỏng vấn năm 18 tuổi.Danielle x Haerin.…
How sweet…
Con người không thể yêu thần linh, nhưng Eros lại yêu đứa trẻ ngoan của thánh đường qua từng lần tình cờ chạm mắt, đến khi sự để tâm trong vô thức của ngài lớn dần và khiến ngài nhận ra bản thân đã dãy lên những trận sóng lòng. Cũng là khi ngài quyết định chọn lấy cho mình một nhân dạng: ngài sẽ là Danielle.…
"Tôi chỉ muốn cảm ơn , cảm ơn vì những ngày tháng được sống trong vui vẻ"…
The wind has gone and never returned…
"Biển yêu em trong muôn vàn ngọn sóng. Lượn quanh tình, vỡ tan thành từng giọt. Hỡi em ơi nếu tình ta có chết, để sóng tình cuồng đẩy về chốn xa."…
Mưa tuy đáng sợ nhưng cũng thật đẹp.…