Ngoan ngoãn
Sang-hyeok quen được một cậu nhóc rất ngoan trong bệnh viện tâm thần. Cậu nhóc hay cười ngốc nghếch, thích ngồi cạnh và cùng anh ngắm nhìn những đám mây lững thững dạo quanh trên thảm xanh to lớn. Sang-hyeok không biết tại sao một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy lại ở trong nơi điên dại này. Và rồi nhóc ấy bảo rằng mình cũng không biết lí do, rằng sau khi ngủ dậy đã bị chị gái đưa vào đây và hình như chị ấy chẳng bao giờ quay lại đón cậu đi nữa.Suốt những năm tháng qua, cậu tưởng như đã quên mất tên gọi của chính mình, quên mất năm nay bao nhiêu tuổi, sinh nhật là ngày nào. Mọi người gọi cậu là 02, vậy thì là 02, còn chuyện cái tên cái họ, chẳng phải chỉ khi nào ra xã hội mới cần danh tính hay sao? Nhưng cậu ở trong này, ở lâu như thế, chị gái cũng đã quên cậu mất rồi, vậy thì cần gì nhớ lại cái tên ấy nữa.Chẳng qua, Sang-hyeok hỏi cậu, bản thân cậu đã tự thúc ép não bộ mình phải đào bới cái tên ấy ra một lần nữa. Mất một chút thời gian, cậu nhóc mới bập bẹ vài từ:"Hoonie... Ji-hoon...?... Ji-hoon!" "Ji-hoon?" Trong phút giây nào đó, Sang-hyeok chợt mong rằng đứa trẻ này có thể thoát khỏi đây, có thể không cần quên đi cái tên Ji-hoon...Bởi vì khi quên rồi, cậu sẽ giống như đánh mất chính mình vậy.---"Sang-hyeok hyung, vì sao anh thích màu xanh của bầu trời ạ?""... Vì nhìn màu xanh sẽ muốn sống.""Vậy... em cũng thích màu xanh.""Vì màu xanh giúp Sang-hyeok hyung sống!" Giọng điệu cậu nhóc đầy vô tư và ngây thơ, cậu chỉ lên bầu trời rồi cười khúc khích như đứa trẻ tìm thấy quà.Quả thật là đứa trẻ ngoan của anh...…