Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Author: HH Disclaimer: nhân vật không thuộc sở hữu của tác giả. Pairing: CheolShua [Choi SeungCheol x Hong JoShua] *Note: truyện có đề cập đến vấn đề tình yêu đồng giới giữa namxnam. Nếu không thích bạn có thể click back. Cân nhắc trước khi đọc. Và fic dựa trên 100% là trí tưởng tượng. Cám ơn bạn đã ủng hộ.…
Tác giả: Tử Tiểu ThựNgười dịch: Hạ Hạ bốn mắtVUI LÒNG KHÔNG THAY ĐỔI BẤT KỲ NỘI DUNG CỦA TRUYỆN LẪN VĂN ÁN!!!Hai năm sau khi chia tay, Tần Yên gặp Cận Nam Dã trong một buổi họp mặt của các cựu sinh viên trường Đại học Nam Tần.Ánh sáng xung quanh trong phòng riêng chiếu xuống, soi rõ khuôn mặt góc cạnh của anh trong bóng tối.Chàng trai trẻ từng nhận xét cô là "dễ thương" giờ đã biến thành một người đàn ông quyết đoán trên thương trường.Rõ ràng có một khuôn mặt đẹp trai, nhưng thủ đoạn của hắn lại sắc như dao.Tần Yên trốn trong góc nghe trộm lời nói của bọn họ.Một người bạn học cũ hỏi Cận Nam Dã, "Nếu đã trở về, sao anh không đi tìm Tần Yên?"Nam nhân có đôi mắt đào hoa, lúc nhìn người luôn có cảm giác nhu tình, nhưng khi nghe thấy cái tên này, ánh mắt khẽ nheo lại, hơi thở lạnh lùng lãnh đạm.Hắn lười biếng dựa vào sô pha, giọng điệu lãnh đạm: "Tìm cô ấy làm gì? Tôi không cần phải cần có cô ấy."Tần Yên không muốn nghe nữa, liền xoay người rời đi.Không lâu sau khi cô ấy rời đi, mắt Cận Nam Dã từ từ đỏ lên. Trong tiếng hát ồn ào, anh nghe rõ ràng giọng nói của chính mình."Rõ ràng là cô ấy không cần tôi nữa."-Nhiều năm trôi qua, một đêm sau khi họ quay lại với nhau, Cận Nam Dã nghiêng người ôm Tần Yên.Mùi rượu thơm nồng bao trùm lấy hai người, cả không khí cũng trở nên nóng bức, loãng ra.Người đàn ông áp vào tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Tần Yên, anh uống say rồi."Anh cắn nhẹ vào môi cô."Có thể nào làm nũng với em được không?".…
Editor: Vi Vi, An Nhiên Tiểu Phiến, HoangforeverThể loại: Truyện tiên hiệp, thể loại sư đồ luyến, nữ sư nam đồ, nuôi dạy từ nhỏNguồn convert: Vô Vô truyencv.comTrong giang hồ luôn luôn nói rằng Nghệ Thanh là đệ nhất kiếm tu trên thế gian, tu vi kiếm thuật không ai có thể vượt qua. Dù là thời điểm tu tiên ở hạ giới hay Thiên đình trên tiên giới, từ trước đến nay chưa bao giờ thua.Nghệ Thanh cười một tiếng nói: "Đó là bởi vì các ngươi không biết đến sư phụ ta, nói đến tu vi, ta kém xa người. Nhớ lúc đó mười phương Thiên Đế trên Tiên giới, sư phụ ta đánh chín phương, một phương khác là ta.""Sư Phụ? Ngươi có sư phụ? Là ai? Tại sao từ trước đến giờ chưa từng nghe qua.""Sư phụ ta là...Ồ? Sư phụ! Sư Phụ? Sư phụ ta đâu? Có ai nhìn thấy sư phụ ta đâu không?"Bên cạnh, một người yên lặng giơ tay lên, "Ta ở nơi này!"-_-|||Sau khi xuyên qua, phiền não duy nhất của Thẩm Huỳnh chính là...Cảm giác tồn tại quá thấp!…
Tác giá: 𝒫𝒽𝓊𝓸𝓃𝓰🦋𝐒𝐎𝐎𝐒𝐄𝐎𝐊 𝐒𝐎𝐎𝐒𝐄𝐎𝐊 𝐒𝐎𝐎𝐒𝐄𝐎𝐊Điều quan trọng phải nói 3 lần -)))✽Lưu ý: Không được đem đi đâu hết và đừng lưu vào list có cp ngược lại ạ.Đây coi như là quà tạ lỗi vì để mọi người chờ đợi "Cách biệt" lâu. Đứa con cả đó không có drop đâu nhá. Chúc mọi người đọc fic vui vẻ. Hãy đánh răng sau khi đọc vì fic này ngọt sâu răng luôn í. ❤…
Tác giả: Kim Tú.Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.Tình trạng: đang ra.VUI LÒNG KHÔNG THAY ĐỔI BẤT KỲ NỘI DUNG CỦA TRUYỆN LẪN VĂN ÁN!!!Người người đều biết, cậu ấm Trần gia - Trần Hạc Chinh không phải là người dễ chọc. Anh ngang ngạnh, lạnh lùng và ngông cuồng.Lần đầu nhìn thấy Ôn Lý là lúc cô đang đứng bên cạnh nam nhân khác.Trần Hạc Chinh đụng vào tay cầm ly rượu của cô, rượu bắn lên người anh, Ôn Lý kinh ngạc ngước nhìn hắn --Đêm nay, đây là lần đầu tiên anh liếc mắt tới cô, khiến trong lòng nảy sinh tính toán với cô gái này một chút.Tuy nhiên, Trần Hạc Chinh không biết, Ôn Lý đã sớm biết anh.Nhiều năm về trước, anh đánh rơi một chiếc cúc áo, Ôn Lý nhặt lên, đem cất cẩn thận như một báu vật.Đoạn chuyện xưa nay không ai biết, tình cảm của cô cũng giống vậy.*Sau này,Họ chia tay đau đớn đến suýt mất mạng.Tất cả mọi người đều cho rằng, Trần Hạc Chinh và Ôn Lý, hai người này cả đời rất khó quay lại.Trần Hạc Chinh cưng chiều Ôn Lý đến tận trời, là thật.Nhưng Trần Hạc Chinh hận cô đến tận xương tủy, là thật.Nhưng bọn họ vẫn gặp lại nhau.Vào ngày mưa đó, được mọi người vây quanh, anh nhặt được thỏi son bóng mà cô đánh rơi, nhưng thứ anh trả lại cho cô là một chiếc bật lửa.Con số duy nhất được khắc dưới đáy bật lửa, kết thúc bằng 15.Chữ "Lý" có số nét vẽ là 15, chữ "Hạc" cũng vậy.Có chút vướng mắc, phảng phất như trúng mục tiêu lúc trước, nhưng làm hắn rung động, đã thành bản năng của cô.…
"ta đặt tâm vào những cánh chim trời,trời xám ôm hận một đời chẳng vơi.ta nào có dám mở lời,gửi tình gửi hận khéo đùa chơi."---oOo---ta ôm trọn lòng những mảnh đời vội vã, tim ta chẳng hóa mưa ngâu; nhưng dù có đặt bao nhiêu tấm chân tình vào sóng, biển chẳng bao giờ lặng yên qua ngày.…
Thu Hàn Từ nhìn Tô Nguyễn Liễm, chính quân thụ yếu đuối đáng thương, tựa như hoa lê dính mưa, đành cứng họng buông lời: "Ta ghét ngươi nhất !"Chẳng còn cách nào khác, ai bảo cậu muốn trở về thế giới cũ cơ chứ! Cậu buộc phải làm theo chỉ thị của hệ thống, đối đầu với chính quân thụ, tích góp điểm "phẫn nộ" từ các hộ hoa sứ giả (*) của y, để rồi cuối cùng... phải chết dưới lưỡi đao của chính quy công.Thu Hàn Từ giở đủ trò làm trời làm đất, cuối cùng cũng chờ được đến cái ngày chính quy công rút kiếm tới. Cậu nhắm mắt lại, thầm nghĩ: "Lão tử cuối cùng cũng được giải thoát rồi!"Ai ngờ, vừa mở mắt ra, cậu lại... nằm ngay bên cạnh chính quân thụ Tô Nguyễn Liễm ôn nhu như nước.Tô Nguyễn Liễm: "Kẻ nào đụng vào ngươi đã bị ta đá bay rồi."Thu Hàn Từ: "... Ngươi không phải là đóa hoa yếu ớt mong manh sao?"Tô Nguyễn Liễm: "Ngoan, không sao đâu."Thu Hàn Từ: "... Lẽ ra câu này phải là người khác nói với ngươi chứ?"Tô Nguyễn Liễm: "Đêm nay trăng đẹp thật đấy, không bằng..."Thu Hàn Từ nhìn Tô Nguyễn Liễm đang nóng lòng muốn thử "cởi nút áo", vội vàng cắt ngang: "Khoan đã! Ta là thụ, ngươi cũng là thụ mà! Chúng ta đều là những đóa hoa yếu đuối cần được che chở, hai ta ở bên nhau thì làm được cái gì đây?! Tương lai của chúng ta sẽ chẳng có hạnh phúc đâu!"Tô Nguyễn Liễm nheo mắt lại: "Ngươi hình như đang hiểu lầm về ta thì phải? Đừng vội, vậy để ta cho ngươi xem ta có phải thụ hay không."…
Chẳng biết cuộc sống của các bạn ra sao, chứ chúng tôi thấy cuộc sống hiện tại của chúng tôi thú vị lắm! Cũng là một cuộc sống bình thường thôi, nhưng là với những con người thú vị.(Có đam, có bách, có H cho đam với bách)…
Trong thế giới trò chơi, có một truyền thuyết đô thị về 『 』 người đã trở thành người chơi giỏi nhất và chiến thắng từng game một trên thế giới. Không ai biết 『 』 trông như thế nào cũng như không biết về danh tính của anh. Trên thực tế 『 』 là một đội được thành lập bởi hai người, người mà đều là Hikikomori, NEET, nằm ngoài xã hội, và là otaku, cụ thể là Sora và Shiro.Sora là người anh trai, rất giỏi trong việc đọc trái tim của mọi người nhưng lại bị xem là vô tích sự khi so sánh với cô em gái của mình. Shiro là cô em gái, một thiên tài nhưng lại không thể nào thấu hiểu được trái tim con người. Một ngày nọ, hai người họ nhận được một lời mời từ một vị thần ở thế giới khác, và khi chấp nhận lời mời ấy, họ đã được đưa đến một thế giới nơi mà mọi thứ đều được quyết định bằng các trò chơi đơn giản, từ việc chỉ chơi cho vui cho đến đi qua những biên giới.Trong thế giới này, loài người Imanity chỉ còn lại một thành phố duy nhất là lãnh thổ cuối cùng của mình, và cũng chẳng có vua để trị vì thành phố ấy!Liệu Sora và Shiro sẽ có thể cứu vớt Imanity khỏi sự diệt vong của nó chứ?…
Sau cái ngày biệt ly giàn giụa nước mắt,Thủy trở lại thành cô học trò ngày nào. Cũng đã gần một tháng, dường như nhữngnỗi nhớ về người thanh niên đó đã vơi đi ít nhiều trong Thủy. Bây giờ những gìcòn tồn tại trong Thủy đều là vô số quá khứ cảm xúc. Một mùi hương càfê ngọtngào, hơi đắng cứ phảng phất đâu đó xung quanh Thủy. Còn ấm lắm, ly càfê chưanguội, nó như màu đôi mắt của buổi sớm, thanh tịnh và nhẹ nhàng. Từng ngày trôiqua, Thủy đều nhận được những tin nhắn đầy quan tâm của Điền. Có lúc Thủy trảlời có lúc thì không, còn có khi Thủy cố tình không trả lời nữa. Chán thì khôngđúng, lười cũng chẳng phải… vậy lý do là gì?Thủy cảm thấy cái thứ tình cảm mãnh liệtđó quá lớn, nó chỉ bị giới hạn bởi khoảng cách địa lý và những cái nắm tay ảo.Thủy thương người ta nhiều lắm, nhưng nhỏ thừa biết một điều: trả tự do chongười mình yêu còn tốt hơn được làm tiên. Chỉ cần mình làm lơ người ta thì tựđộng người ta sẽ chán thôi. Còn mình sẽ có kết quả học tập tốt hơn, không yêuđương gì hết.…