Nếu gió hiểu ý hoa,xin đừng để hoa tàn.
Nằm ngả xuống bàn, tôi lặng mình nghe tiếng ve râm ran trên dải nắng trong vắt. Chợt chẳng còn thấy khó chịu vì chúng nữa, thêm yêu đến lạ. Chúng dệt lên cả một bản tình ca cho bạn đời của mình, cái thứ tiếng mà Thy ví von như tiếng karaoke của bác hàng xóm mỗi sáng. Haha, kì lạ thật, tôi lại nhớ đến cô nàng nữa rồi, hình bóng ấy lướt qua đời tôi thoáng chốc hệt cơn mưa rào đầu hạ. Tôi nếm thử vị ngọt của thanh xuân cuối cùng đời mình, ngẫm về tháng ngày mà bản thân từng ghét cay ghét đắng . Có lẽ ,càng xa nhau ,ta càng thấy thương, càng thấy nhớ, càng hối tiếc, hoài niệm. Chỉ tiếc nắng hạ vẫn là nắng hạ, hoa phượng vẫn trổ bông đỏ rực, nhưng chẳng còn thuộc về chúng ta.…