[ LCK ] Chiếu Trắng
Có những người, khi nhắm mắt xuôi tay, vẫn không thể rời đi.Bởi tình yêu còn dang dở.Bởi oán hận chưa được gọi tên.Bởi một câu từ biệt, chẳng ai kịp nói.Có những ước nguyện, khi chưa thành, sẽ trở thành vết xước kéo dài mãi nơi ranh giới giữa hai thế giới.Ở một nhà tang lễ giữa lòng thành phố, nơi mọi cuộc đời đều khép lại trong yên lặng, cậu hộ tang trẻ sống những ngày như bao người khác - chỉ khác một điều:Cậu có thể thấy được người chết.Không phải những hồn ma gào thét hay những xác sống dọa người, mà là những bóng dáng đứng lặng im, nhìn về phía trần gian như tiếc nuối một điều gì đó. Cậu không sợ họ. Trái lại, cậu là người duy nhất có thể giúp họ - thực hiện tâm nguyện cuối cùng, trước khi bị lãng quên.Một ngày, "người chết" ấy đến. Không phải một hồn ma bình thường.Cậu trai trẻ - với ánh mắt chưa từng muốn rời cõi sống - xuất hiện trong ngăn lạnh số bảy.Không siêu thoát, không tan biến.Chỉ ngồi đó, nhìn cậu, và nói:"Tôi chưa thể đi."Giữa những lớp chiếu trắng, họ đồng hành cùng nhau đi qua nhiều câu chuyện dang dở của kẻ đã khuất. Nhưng càng tiến gần đến sự thật, cậu hộ tang nhận ra: thứ giữ người kia lại không chỉ là oan hồn, mà là một bí mật - có thể khiến cả haivĩnh viễn không thoát khỏi cõi này.Liệu có phải ai cũng được đi?Hay có những linh hồn, sinh ra là để ở lại - mãi mãi dưới lớp chiếu trắng kia?…