phanbiet deli va mogon
…
Nhân sinh như cõi mộng, mộng tỉnh nhân tan, kiếp người phù vân - chính là con người sống trên đời lấy vô thường làm bạn, nên sẽ có những lúc gặp chuyện không như ý, hay có những điều suy nghĩ hoài mà chưa thấu tỏ. Tuy nhiên thời gian qua đi, tới một lúc nào đó ta sẽ dần dần minh bạch, giật mình nhận ra rằng, thì ra hết thảy đều là an bài tốt nhất. Một nữ sinh trung học bình thường vốn đang trải qua những năm tháng tuổi trẻ êm đềm, không âu lo bỗng bị trói buộc bởi vận mệnh nghiệt ngã. Thế sự xoay vần chỉ sau một đêm, nhận phải bi kịch đã được định sẵn, cô mất đi tất cả, chìm trong đáy sâu tuyệt vọng. Tưởng như đã chẳng còn gì níu kéo nơi trần thế, một tia sáng hi vọng yếu ớt le lói trong mảnh đời tối tăm mịt mù, tia hi vọng mong manh ấy đã khơi dậy lên khát vọng sống trong cô và cũng đã vô tình trở thành một chấp niệm cô kiên quyết cả đời không buông. Mặc cho biết kết cục đợi mình phía trước là tàn khốc, cô như con thiêu thân đâm đầu vào ngọn lửa, không sờn lòng. Mặc dù biết tia sáng mình đã coi là cả nguồn sống ấy sẽ chẳng thể là của riêng mình, cô vẫn cố chấp đuổi theo và giữ lấy, không nỡ buông tay.Có lẽ vì sự ích kỷ đến mù quáng của chính mình, cô đã chẳng hề nhận ra rằng sau lưng cô, vẫn luôn có người lặng lẽ đợi cô quay đầu, lặng im che giấu cảm xúc thật trong tim. Warning: Tác giả mượn bối cảnh của bộ manga hành động, kinh dị viễn tưởng nổi tiếng Tokyo Ghoul, các sự kiện diễn ra ở tuyến thời gian không trùng với nguyên tác, độc giả nào cảm thấy không thích có thể rờ…
Câu chuyện tình yêu đơn phương từ thuở thiếu thời cho đến khi trưởng thành của cô gái nhỏ, dựa trên chính câu chuyện của tác giả, đã thay đổi để không liên quan đến mọi người xung quanh. Người ta bảo 'thanh xuân của chúng ta ít nhất có một người dính lời nguyền tuổi 17... chàng trai hay cô gái bạn yêu thật lòng bạn gặp ở tuổi 17, nhất định sẽ quay lại gặp bạn ở năm 25 tuổi'. Yêu thầm năm 17 tuổi, rõ là ở cùng một thành phố, thế nhưng lại chưa từng một lần gặp lại, muôn lần bỏ lỡ nhau. Chỉ cho đến năm ấy, vào năm 25 tuổi, đột ngột gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách.Bởi vì muốn học cách buông bỏ, nên viết ra hết để thôi nhớ về anh, coi như đặt dấu chấm hết cho một câu chuyện tình tuổi xuân thì đã lỡ dở.…
Tuổi thanh xuân của mỗi người giống như một cơn mưa rào vậy dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa... dù biết đó là ngu ngốc... là cố chấp...Em và anh... yêu và hận... Liệu chúng ta có thể bước cùng nhau đến cuối con đường không anh?... Hay... chúng ta chỉ đơn giản là hai đường thẳng song song... nhìn thấy nhau bởi những rung động đầu đời... bởi những đắng cay hận thù... nhưng mãi mãi không chung được nhịp đập... mãi mãi không thuộc về nhau... Mọi người đọc truyện vui vẻ ạ.…
Rồi tới một ngày Thanh khiết nhận ra , cậu chỉ là một thế thân mờ nhạt trong chuyện tình chưa dứt từ phía hắn . Hắn điên cuồng nhớ tới bóng hình của người yêu cũ , người làm hắn đau khổ , người hắn nhớ nhung hằng ngày ... Con người ai cũng có sức chịu đựng nhất định , cậu cũng vậy , đến lúc cậu nên buông bỏ mối tình chỉ xuất phát từ mỗi cậu rồi ... Couple chính : Khương trì x Thanh Khiết Nhân vật phụ : Phương Mặc Cẩm Chính [ hai người này chỉ xuất hiện thoang thoáng thôi ]-----------****-----------Fic được ra đời vào một ngày mưa , mạch truyệnn sẽ được đẩy nhanh , vừa để thỏa mãn vừa để đánh dấu một ngày tụt mood cực kì của mình Mọi người đọc truyện vui vẻ…
Tác giả: BăngThể loại: Ngôn TìnhGiới thiệu:Một cô gái bình dân lại lọt vào tầm ngắm của chàng công tử nhà giàuAnh ta để ý cô, yêu cô, muốn chiếm hữu cô, chỉ muốn cô thuộc về anh.Nhưng người khác biệt nhau như vậy, hai thế giới khác nhau, liệu có thể nào hòa hợp?Tình yêu sẽ nảy sinh??? Là vui vẻ hay khổ đau? Là nụ cười hay nước mắt?- Anh muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi!- Lisa, gả cho tôi, sinh cho tôi một đứa con.…
Vô tình gặp, vô tình thích, vô tình nhớ, vô tình đau rồi lại vô tình lướt qua nhau như hai kẻ qua đường. Đó mới chính là thanh xuân của chúng ta...Mối tình đầu là khoảng thời gian đẹp đẽ tựa hồ như một giấc mơ nhưng sẽ không bao giờ có kết quả.Tình bạn thuở thiếu thời chính là tình bạn chân thành ấm áp nhất. Trong những năm tháng đó, chúng ta từng xem nhau như hình với bóng, cùng nhau khóc cùng nhau cười, cùng nhau buồn cùng nhau vui. Cùng nhau mơ về một tương lai tươi sáng, một lời hứa hão huyền lạc quan. Dẫu sau này mỗi đứa có một nơi phương trời đi chăng nữa, thì khi nhìn lại cũng sẽ nhớ rằng chúng ta đã từng cùng nhau ngồi dưới một mái trường, từng đau đầu vì một kì thi gian khổ.…
Ai cũng có những kí ức về thời niên thiếu sôi động cả, trong những chuỗi kí ức ấy là hình ảnh của một con người mãi khắc sâu trong tâm trí mãi về sau này. Có thể, ngày hôm nay, khi ta ngoảnh đầu nhìn lại phía sau ta lại chợt cảm thấy buồn cười là có gì đó gọi là mất mát vì một thời niên thiếu quá vô tư đến nỗi làm chính ta tổn thương mà không hay biết----Tóm tắt truyện:Đây là câu chuyện có thật của một nhóm học sinh mới lớn, tưởng rằng mình đang ở độ tuổi Thanh xuân nhưng thật ra lại đang ở tuổi Niên thiếu. Hành động khờ dại, tình yêu học trò, cãi vã và mọi thứ sụp đổ chỉ còn vỏn vẹn hai từ "Lãng quên"…
Trương Cốc Lan, 17 tuổi, sống cuộc đời vô cảm như một bóng ma lang thang. Đối với cô, cái chết luôn hiện hữu như một lối thoát dễ dàng, và cảm xúc của người khác chỉ là những thanh âm xa lạ. Ngay cả khi người thân gặp nguy hiểm, cô cũng không mảy may quan tâm.Một ngày, Cốc Lan lạc bước đến thị trấn Makochi, nơi phố mua sắm Tonpuu tấp nập người qua lại. Trong không khí sôi động và ấm áp nơi đây, hành trình của cô bắt đầu. Giữa những con người xa lạ và những câu chuyện chưa được kể, liệu Cốc Lan có tìm thấy được ý nghĩa mới cho cuộc đời mình, hay sẽ tiếp tục chìm vào bóng tối?..........Sẽ ra mắt sắp tới, cùng đón xemLưu ý: không phải do bộ não của tôi…