Đặc công cuồng thê: phu nhân không dễ chọc
Thể loại: BHTT, xuyên không, hệ thống, 1v1, HE…
Thể loại: BHTT, xuyên không, hệ thống, 1v1, HE…
mới viết truyện nên mong được ủng hộ ạ…
Tg: duoc552 ( nhgyen)Thể loại: huấn, thuần việt, bh Hơi cẩu huyết lúc sao , là lan anh có thể đọc đc suy nghĩ ấy , k đọc đi alo nha…
tình cảm học đường của Dương Linh Chi và Trần Mộng Dao…
"Nè, sau này có con gái nhất định tớ sẽ đặt tên là Ngọc An""Tại sao?""Để cho Ngọc An sẽ luôn ở bên cạnh tớ"Làn gió thu nhẹ lướt qua mái tóc dài của người thiếu nữ, gương mặt ấy thoáng chốc ửng đỏ...vì sao...vì sao?…
Văn án: 1. Năm 17 tuổi, Dụ Nghị Chi là thiên kim cành vàng lá ngọc, thành tích học tập xuất sắc, nàng thơ trong mắt mọi người. Tất Nguyệt là du côn chuyên phá phách, thành tích học tập chót sổ, badgirl yêu đương không quá 2 tuần Chẳng ai ngờ rằng hai người đã từng cùng nhau chia sẻ tai nghe ở sân thể dục. Bí mật ôm nhau trên giường gỗ trong khu tập thể cũ của Tất Nguyệt 2. Năm 28 tuổi, Dụ Nghi Chi trở thành Giám đốc Thiết kế đặc quyền của một tập đoàn lớn, là người đẹp cấm dục cài đến cúc áo trên cùng.Tất Nguyệt trở thành chị đại kiệm lời, hút thuốc, rượu chè và đua xe.Không ai biết vào ngày đầu tiên Dụ Nghi Chi trở về thành phố, cô đã bị Tất Nguyệt chặn tại nhà vệ sinh: "Con mẹ nó, cậu còn dám trở về à? Cậu nợ tôi cái gì sao?"Sau đó, đóa hoa cao lãnh không tài nào chạm đến kia đã trao thân cho nàng.Sau khi bạch nguyệt quang đã lừa dối tôi quay vềTrong mắt mọi người, chúng tôi là những vệt sao không bao giờ giao nhau,Chẳng ngờ rằng, Ánh trăng chủ động soi sáng tôi…
Tên gốc: 坏妾(穿书)Tên tác giả: 作者:酥葳Tình trạng: Đã dịch toàn chính văn (Bản dịch AI trong Discord + Website), chưa có người nhận beta.…
Tên truyện :hàn phục băngTác giả: hạ tử hàm(tiểu hạ)Thể loại n…
Vô truyện có văn án…
Những mẩu truyện trong mơ…
Viết theo sự yêu thích của cá nhân…
...Hoa rơi vô ý trên hồ, hồ lại hữu ý rung động vì hoa...Dương Ngọc Nghiên sinh viên năm nhất ngành tâm lý học. Cô trở về quê nhà sau một thời gian học hành mệt mỏi, lại không ngờ một tai nạn bất ngờ vụt đến với cô. __________Trên gương mặt diễm mỹ tuyệt luân, đang chảy dài hai dòng lệ. Thân thể mềm yếu tựa vào lòng nữ nhân bên cạnh. Ánh mắt thâm tình nhìn nàng ta vẫn đang lo lắng không nguôi. Môi đã đỏ sẫm nhưng lại không phải vì son...cố gắng thốt ra vài lời.- Dương Dương...Nàng..có hối hận không?Nữ nhân kia vì lo lắng mà gương mặt đã hao gầy. Bàn tay trắng bệch nắm chặt lấy tay nàng, không dám buông lỏng. Đôi mày chau lại đã không thể giãn ra, hai dòng lệ cũng đã gặp nhau nơi cằm nhọn, không thể khống chế nữa mà nhỏ xuống cánh hoa...- Ta trước giờ đều không biết hối hận là gì cho đến khi gặp nàng. Hối hận...vì đã yêu nàng quá trễ.~~~~~~Mọi người đọc vui vẻ ~…
Viết theo sở thích ...…
Đoàng! Viên đạn bay thẳng vào tim Heeyeon, máu bắt đầu chảy ra, cô ngã quỵ xuống nền đấtlạnh...Heeyeonie! Mau tỉnh dậy đi, đừng làm em sợ mà…
Vote cho tuiiii điiii…
"Dù thời gian có trôi qua, dù cách họ đối mặt với nhau đã thay đổi... thì vẫn luôn tồn tại một ánh mắt, một cử chỉ, một khoảng trống nhỏ - đủ để người kia bước vào. Họ thương nhau theo cách của riêng mình, chỉ có hai người họ mới nhận ra điều đó."Triệu Gia Mẫn là kiểu người trầm lặng, không thích bị chú ý, không ưa ồn ào, cũng chẳng buồn chạy theo những chuyện chẳng liên quan. Cô thích đọc sách, thích nói chuyện với những chú mèo hơn là những buổi cà phê xã giao. Một người sống hướng nội, nhưng lại yêu đời đến lạ.Hạ Lam Vũ là kiểu người ai cũng biết tên. Xinh đẹp, tài giỏi, từ sân thể thao đến bảng thành tích. Nhưng càng nổi bật, cô càng đơn độc. Hạ Lam Vũ dễ gần, nhưng thật khó để ai đó chạm được đến phần thật nhất của cô - phần yếu đuối, mỏi mệt và đầy tổn thương.Hai người - tưởng như hai đường thẳng song song - lại khẽ giao nhau dưới cơn mưa rào mùa hạ.---Truyện đầu tiên và cũng là cuối cùng. Đã ấp ủ từ lâu, đến giờ mới viết ra, viết để tự xoa dịu bản thân.…