[AoV]•[Ata × Yan] "Cậu có nghe lá thì thầm không?"
"Cậu có nghe tiếng lá thì thầm không?""Có.""Nó nói gì vậy?""Nó nói: Cậu thường hay lén vẽ mình."Một cậu bé 15 tuổi thích thu mình trong những trang giấy loang màu rừng.Một thiếu niên 16 tuổi yêu thiên nhiên như chính trái tim dịu dàng của cậu.Hai đứa trẻ gặp nhau trong khu vườn lặng lẽ. Một kẻ ít nói, một người hướng nội. Chẳng ai rõ lý do vì sao họ lại lặng lẽ gắn bó với nhau đến vậy.Có lẽ là vì ánh nắng dịu dàng trong ánh mắt Ata.Cũng có thể là bởi nét vẽ đầy nhiệt huyết của Yan khiến người ta không nỡ rời mắt.Không ai lên tiếng, không lời tỏ bày, họ cứ thế lặng lẽ ngồi bên nhau.Ngày nọ nối ngày kia, cả một mùa hè xanh trôi qua. Tình cảm giữa họ cũng khẽ khàng nhích lên dần.Nhẹ như gió thoảng, dịu như tiếng lá thì thầm. Giữa tiếng gió, tiếng chim muông, màu xanh mát của rừng núi, và những cái nhìn vụng trộm, hai người âm thầm vẽ nên một mùa hè đầu đời ngọt như mật.…