Chương 1 Âm Nhạc và Ước Mơ
"Không có tiền không phải là lỗi. Nhưng từ bỏ ước mơ chỉ vì không có tiền... thì đúng là điều khiến người ta hối hận cả đời."⸻Kiều Noãn Noãn sống trong một xóm nhỏ cuối thành phố, nơi từng cơn gió bấc len qua mái tôn cũng đủ khiến người ta rùng mình. Mỗi đêm, cô nằm trên chiếc giường ọp ẹp, nhìn ánh đèn đường hắt qua khe cửa sổ, lòng quặn lên một nỗi tiếc nuối không tên.Cô rất thích học.Từ nhỏ, mỗi lần đến trường là một ngày vui. Không phải vì điểm cao hay thành tích nổi bật, mà bởi cô thực sự yêu tri thức. Cô bé ấy chăm chỉ, lễ phép, luôn kiên nhẫn nghe giảng và lặng lẽ ghi chép từng dòng, như thể sợ lỡ mất một mảnh kiến thức quý giá nào đó. Dù không phải học sinh xuất sắc nhất, cô vẫn luôn thuộc nhóm giỏi của lớp, được thầy cô yêu mến, bạn bè tin tưởng.Vào những tiết mỹ thuật, ánh mắt Noãn Noãn sáng bừng lên. Cô say mê vẽ đến mức quên cả tiếng chuông tan học. Có lần, cô giáo chọn cô đi thi vẽ cấp quận. Dù cuối cùng không đạt giải, nhưng cảm giác lúc ấy-được đứng giữa hội trường lớn, cầm bút lông trên tay-vẫn in sâu trong lòng cô.Lần đầu tiên, Noãn Noãn nhận ra mình không thực sự đặc biệt như vẫn tưởng. Nhưng thay vì buồn bã, cô lại thấy biết ơn. Vì từ giây phút ấy, cô hiểu được: học giỏi không phải là đích đến, mà là một hành trình không bao giờ nên dừng lại.Tiếc rằng, hành trình đó sớm bị chặn đứng.Gia đình nghèo. Ba mẹ cô vốn là công nhân, sức khỏe yếu, công việc bấp bênh. Đến khi cô vừa hết tiểu học, tiền học phí trở thành gánh nặng không thể kham n…