Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
-'' êiiii yaaa...Cái con này mày làm tao đau rồi! Xin lỗi đi!''- ''Gọi mẹ đi con. Bé cưng của mẹ không nên hỗn láo như vậy'' Bụp!!! ''Tao không phải con mày''-''Thôi rồi! Chị xin lỗi em, là chị sai, chị không nên trêu con nít mới lớn như vậy. Sẽ ảnh hưởng đến tâm lí em sau này.''.........; Kết:HE; thể loại truyện: thanh xuân vườn trường, dc:me…
Nguồn ảnh: Pinterest.Ngôn tình, cổ đại, HE.Tác giả: MnhNha...."Vệ Khuynh, chàng mau mau đưa cần câu cho ta." Âu Mạch Lương ngồi trên cành cây nói xuống."Của nàng đâu?""Mất rồi.""Vậy nhịn đi, chờ ta câu được một con đã. Ngồi yên đó, nàng mà ngã là không ai đỡ được đâu."Đường Vệ Khuynh cụp mắt xuống tiếp tục chăm chú quan sát mặt hồ. Mặt nước gợn sóng lăn tăn theo làn gió, từng đợt sóng tản ra theo chuyển động của chiếc phao câu gỗ. Dưới làn nước là bóng của vài con cá, nó bơi hai ba lần quanh mồi câu.Đột nhiên phao câu bị dựt mạnh xuống. Nhân lúc đó hắn nhấc mạnh cần câu, nước bắn lên thành một đường cong tuyệt đẹp rồi rơi trở lại mặt hồ. Rơi xuống đâu, mặt nước lại rung rinh đến đấy.Ánh chiều tà chiếu vào nửa bên mặt của Đường Vệ Khuynh... Hắn, đang cười."Con này khá to đấy." Hắn nói rồi gỡ con cá khỏi móc câu."Đừng kiêu ngạo sớm, để ta thử xem." Âu Mạch Lương nhảy bụp xuống, Đường Vệ Khuynh bất đắc dĩ phải đứng lên để cho nàng nhào vào lòng, nàng lại tiếp tục tinh nghịch vùng khỏi hắn để cướp lấy chiếc cần câu."Được được, nàng thử đi." Hắn cười rồi nhường chỗ cho nàng.Trên tảng đá là một cây đàn tranh tuyệt đẹp, được nạm vỏ sò óng ánh, khắc chìm những đóa hoa súng trang nhã, phảng phất còn ngửi thấy mùi gỗ hương dìu dịu lan tỏa. Hắn ngồi xuống, móng tay nhẹ nhàng gảy đàn, dây đàn rung lên, từng hồi từng hồi giai điệu thánh thót, âm sắc trong trẻo vang vọng khắp một vùng. Hàng liễu khẽ đu đưa qua lại, trên lá còn đọng sương trong vắt. Gió thổi êm đềm.…
Tôi gặp anh vào một ngày trời xuân nắng ấm, gió thổi hiu hiu, mây trắng trong lành...__________Bạch Mộng Nghiên từ phim trường trở về, trên tay còn cầm theo một chiếc áo gió màu xanh lục, dáng vẻ xinh đẹp mang theo chút tất bật cùng hối hả.Cô bỏ qua dáng vẻ thùy mị trước mặt công chúng, xồng xộc chạy lên tầng. Thang máy ở chung cư không dùng được, đành phải tự lực cánh sinh mà thôi."Bụp.""Ai da."Một tiếng va chạm mạnh vang lên, tiếp đó là tiếng kêu "phi lí" của Bạch Mộng Nghiên.Tại sao lại phi lí? Đơn giản thôi, vì hiện tại Bạch Mộng Nghiên đang nằm đè lên người một ai đó cô không thấy rõ, toàn bộ sức lực đều đặt lên người nằm ở dưới. Người ta không kêu thì thôi đi, cô còn có liêm sỉ mà than thở?Cũng may, với một diễn viên coi trọng cân nặng như Bạch Mộng Nghiên, thì thân hình mảnh khảnh của cô cũng không đủ để đè chết người bên dưới. Nếu người bên dưới vì cô đè mà chết thật, cô có lột quần ra đội lên đầu cũng không thể hết nhục."Cô gái, nằm đủ chưa."Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cho Bạch Mộng Nghiên có chút giật mình, cô ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của nam thần trước mặt...…
Văn ánNăm đó, cô 17 tuổi.Cô nhìn trộm bảng nguyện vọng của anh, bọn họ lên cùng một đại học.*****************************Thiếu niên cầm nhẫn hỏi cô: "Mẹ tôi nói bà ấy thích cô. Mốn để chúng ta đính hôn, cô nghĩ sao?""Được. "Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, nhận lấy nhẫn đeo lên tay.*****************************Gặp lại: "Hôn ước đã bị hủy bỏ, trả lại cho tôi nhẫn đi."Anh chuyển trường, rời đi, không còn ở thành phố này.Cô ấy sụp đổ rồi.Cô khóc, ầm ĩ, bị bệnh.*****************************23 tuổi, cô gia nhập giới giải trí.Bởi vì anh ta đang ở đó."Phó Tây Từ, hôm nay tôi tới chỉ là vì đem nhẫn trả lại cho anh."Bốn năm trước, cô có thể xem chiếc nhẫn đó nặng hơn mạng sống của mình.Bốn năm sau, cô cũng có thể không quan tâm.*****************************Phó Tây Từ cúi đầu, trầm mặc, gắp một cái sủi cảo tôm thông, cắn một miếng, sau đó buông đũa xuống.Vẫn không ăn được.Vẫn là hương vị trước kia, cũng không biết cô ấy ăn nhiều năm như vậy, vì sao vẫn ăn không chán.Tiểu nha đầu kia, mỗi một lần đến Phỉ Thúy Các đều muốn các loại thịt, không thích ăn rau xanh, kén ăn lợi hại.Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi nghĩ đến vấn đề vừa rồi Bạch Kỳ hỏi hắn."Sao anh không muốn nói với cô ấy?"Làm sao có thể nói với cô ấy?Hắn ngay cả tư cách quan tâm cô cũng không có.Ai bảo hắn không xứng với cô ấy?--------------------------------------------------------------------------------------Nếu có sai sót gì mong mọi người nhẹ nhàng góp ý với mình nhé. --------------yêu tất cả các bạn------------…
Manh cưng chiều bản: Phong Nhược Tử, kiếp trước là thử Dược Sư, kiếp nầy lại sa vào một đời xung hỉ vương phi.Vương gia rất có thể giả bộ, mặt ngoài lãnh đạm, sau lưng lại luôn liếc trộm nàng.Hôm đó, Nhược Tử nóng nảy, một cái xoay người lại, đơn giản chỉ cần hướng về kia phong lưu phóng khoáng người hô!"Vương gia, ta là của ngươi nữ nhân, muốn xem liền hào phóng điểm, chẳng lẽ còn muốn ta chủ động sao?"Khanh vương ở đâu chìm trụ khí, lúc này một cái bước nhanh đem mỹ nhân chặn ngang vào trong ngực"Ái phi, bản vương muốn vài cái cũng y như ngươi búp bê được hay không?"…
lệch nguyên tác, mọi nhân vật thuộc quyền sỡ hữu của tác giả. văn từ lủng củng không thấm thì luớt qua nhận lời nhận xét nhẹ nhàng không nhận chửi bới. lần đầu viết. bối cảnh:sau khi bụp nhau với Dan lớn…
Trong thế giới của cô chỉ toàn màu đen , không có tương lại , chỉ toàn chém giết.....Trong thế giới của anh có màu sắc , có tương lại , có hy vọng ......... Cô vì cái tôi của mk và sự ti về bản thân " Cô không xứng với anh" ......Các bạn ủng hộ mk nha vào truyện nào 😘😘…