15 Ngày
"Em bắt đầu thấy chán rồi." Tôi ngọ nguậy, đưa tay đẩy mái tóc bù xù của Khôi, "Anh bỏ em ra."Đăng Khôi lắc đầu nguầy nguậy, tay vẫn bấu chặt lên eo, thấp thỏm đưa đôi mắt ngấn nước lên quan sát tôi. Cảm giác khô rang trong miệng lại xuất hiện. Tôi bất giác nuốt nước bọt, gắng kìm nén nỗi bứt rứt kia."Anh chưa chán em mà?" Giọng nó khẽ khàng, dịu dàng lưu luyến, "Thiếu em anh không sống nổi."Dạo này tôi dễ mềm lòng quá. Không được, không thể để nó dắt mũi thêm lần nào nữa. Tôi cắn môi, cố tránh ánh mắt như con cún bị bỏ rơi ấy:"Anh nói câu này với bao nhiêu cô người yêu cũ rồi?"Mắt Khôi càng lúc càng đỏ hoe, mấp máy khóe môi lảng tránh:"Em chán kệ em. Anh yêu em, anh nhớ em, không cho em đi đâu hết. Em muốn đi thì viết lý do ra giấy A0 công chứng xong nộp cho anh." "..." Chắc chắn tôi là cô bạn gái khổ nhất thế giới."Em chịu hết nổi rồi." Tôi dứt khoát gỡ tay nó ra khỏi eo, "Em muốn đi vệ sinh!!""A, anh xin lỗi. Để anh bế em vào nhé?" Đăng Khôi sững người, nghiêng đầu vuốt ngược mái tóc lòa xòa rủ trước trán.Chưa kịp đợi tôi phản ứng thì nó đã cúi xuống, luồn tay qua sau lưng và chân, nhấc bổng cả người tôi lên.Tôi cảm giác rõ ràng ngực mình đang dán sát vào lồng ngực Khôi, hơi thở nó phả nhè nhẹ bên tai. Cả người bị ép vào vòng tay rộng, hơi ấm tỏa ra làm đầu óc tôi hoàn toàn mất kiểm soát."Tim em đập nhanh quá." Khôi nói khẽ bên tai, giọng pha chút thích thú lẫn dịu dàng đáng ghét, "Em hồi hộp khi được anh bế hả?""..." Chắc bệnh tâm thần phân liệt của tôi nặng đến mức không chữa được rồi.…