Cõi Trần Mênh Mông [ Truyện Ngắn ]
Mùa đông năm ấy, tôi thấy người một mình bơ vơ đứng dưới những bóng cây cằn cỗi, khô héo chẳng hề có lấy một màu xanh. Người đứng đó ngẩn ngơ chẳng phát hiện tôi đứng đó nhìnTôi đứng nhìn người, một cô bé nhỏ chỉ tầm 7 đến 8 tuổi vào cái mùa đông rét mướt chân trần đứng trên nền đất lạnh giá. Đôi tay nhỏ nhắn chẩng có mấy thịt như da bọc xương đưa lên muốn nắm lấy chiếc lá cuối cùng của cái cây cằn cỗi ấy. Làn da tái nhợt hơi ửng hồng do lạnh. Trên người chỉ là bộ váy mỏng, không khăn quàng, không bao tay, không tất cũng chẳng có giày, không lấy một bộ quần áo dày dặn cho mùa đông. Nhưng người vẫn đứng đấy như một bức tượngTrời khi ấy đang có tuyết rơi, một trận tuyết rơi kì lạ tại nơi vốn nó không nên xuất hiện. Là vì người hay vì tôi. Tôi bước lại gần người với chiếc ô trên tay. Đưa bàn tay còn lại lên nắm lấy chiếc lá. Cúi xuống đưa ô lại gần người hơn che những bông tuyết lạnh buốt đang rơi xuống gần ngườiĐưa chiếc lá ấy đến bên tay người. Người đưa tay cầm lấy chiếc lá ngẩn ngơ nhìn. Tôi lấy chiếc khoác của mình choàng lên cơ thể của người. Khi ấy người mới ngước mắt lên nhìn tôiĐôi mắt màu nâu nhạt long lanh nhìn tôi. Đôi mắt ấy quả thực..... rất đẹp. Chỉ là chủ nhân của đôi mắt ấy hình như vẫn luôn phớt lờ đi vẻ đẹp ấy. Người và tôi cứ vậy nhìn nhau Cho đến khi tôi tay mình ra nắm lấy bàn tay người. Bàn tay lạnh buốt chẳng có tí nào nhiệt độ của người sống. Có lẽ người đứng đó lâu rồiTôi nở nụ cười mà nói với người : " Bạn nhỏ cùn…