Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Author : YuriKtm2205Thể loại : Tình yêu học đường Nhân vật chính :- Kim Tuấn Miên: 15 tuổi, là con của tập đoàn S.L.L. Về mọi mặt, khá lạnh lùng, ít nói nhưng lại học rất giỏi, là hotboy của trường cùng với Xán Liệt, Bạch Hiền .....- Độ Khánh Thù : 15 tuổi, sở hữu đôi mắt to, môi trái tim, rất thích nấu ăn nhưng luôn bị chê-----------------------------------Đây là tác phẩm đầu tay nên chưa được hoàn chỉnh lắm. Mong mọi người sẽ đón nhận và góp ý để bài viết hay hơn!!!…
11h30 phút. Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất.Tường Vy chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang. Đứng dưới khoảng sân rộng, cô gái nhỏ nheo mắt nhìn bầu trời trong xanh nắng vàng. Đất nước Việt nam mà cô chỉ được nghe trong mỗi câu chuyện mẹ thường kể vào buổi tối trước khi đi ngủ. Trong cuốn nhật kí mà cô vô tìm được trong ngăn kéo bí mật. Hiện nó vẫn được cô giữ kín làm một vật sở hữu riêng trong túi hành lý luôn mang theo bên mình.Năm nay sinh nhật 17 tuổi, cô gái nhỏ đã có một hành động liều lĩnh, dám xách hành lý lên máy bay đi du lịch một mình, thực hiện ước mơ đã ấp ủ khát khao từ lâu. Lá thư cẩn thận để lại chắc chắn người thân trong nhà đã phát hiện ra được. Có lẽ, giờ này bố cô đang nổi trận lôi đình, sai người đi tìm kiếm cô. Mong sao thời gian đủ lâu để cô có thể thăm thú khắp nơi. Và biết đâu trên đường đi vô tình có thể gặp được...người đàn ông ấy. Mong sao.…
Tỉnh lại liền không biết bản thân là ai, đang ở đâu?Nhớ được bản thân là ai lại phát hiện cơ thể này không phải là của mình có chết không chứ!Mà bản thân vô duyên vô cớ lại bị tâm thần.Cẩm Giang đắm đuối không biết làm gì thôi thì liền hưởng thụ trong bệnh viện vậy.Trộm đồ, đốt viện... thử qua cả rồi haha.Sư phụ của Cẩm Giang trong bệnh viện còn là một cao nhân đắt đạo, xung quanh là những con người cùng tư tưởng...Chết rồi sắp tâm thần theo họ rồi, vậy thì phải nhanh chóng hưởng thụ thôi, yes...Trích đoạn:Đánh răng rửa mặt trong sự mơ hồ, Cẩm Giang càng nghĩ càng nghi ngờ nhân sinh, đừng nói cô download nhầm ký ức thật đấy nhé, hay là đăng nhập nhầm nick rồi.Nghĩ tới đây Cẩm Giang toang đập đầu vào bồn cầu, đăng xuất ra ngoài để đăng nhập lại...Trích đoạn:Gặp lại kẻ thù thì phải làm gì, tất nhiên Cẩm Giang phải yêu thương cô ta cho thật đã mới được."Chị... Chị...""Em gái có muốn vui vẻ một chút hong?"Không đợi cô ta trả lời, Cẩm Giang đã lỗi hai chiếc dép tổ ong màu xanh đọt chuối của mình từ trong cái túi xách hàng hiệu kia ra, quất liên tiếp vào người cô em họ Hạ không chút thương tình.Quất bằng một chiếc thì lấy hai chiếc ra làm gì!Tất nhiên là để nhét vào miệng cô ả, bịt miệng lại chứ gì nữa!…
Mạt thế nữ Nhan Ngọc Chi xuyên thành cẩu huyết ngược văn có bệnh tim ác độc nữ phụ, nguyên thư trung nàng điên cuồng luyến mộ nam chủ, đối nữ chủ đau hạ sát thủ, cuối cùng bị nam chủ phóng làm huyết chết ở dị quốc tha hương.Nhan Ngọc Chi thử giãy dụa một chút, nam chủ liền nhận định nàng như trước thương hắn yêu không thể tự kềm chế.Nhan Ngọc Chi: ". . . . . ?"Ta mỗi ngày vội vàng cẩu thả mệnh thực không đếm xỉa tới các ngươi!Nữ chủ sống lại trở về, nhận định kiếp trước bi kịch đều là vì nàng, thề muốn cho Mục đại ca biết của nàng bộ mặt thật.Tẩm trong điện, thân màu xanh y bào nam tử tà y ở giường phía trên, sợi tóc tán loạn, mâu sắc tối đen, tuấn mỹ vô trù trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn.Liễu Nhiễm: "Công chúa nàng kiêu căng tùy hứng."Mục Nguy: "Đó là thuần thật đáng yêu."Liễu Nhiễm: "Công chúa tâm tư ác độc, không phải lương thiện hạng người."Mục Nguy: "Vừa vặn ta cũng không phải cái gì người tốt."Liễu Nhiễm: "Công chúa nàng muốn hại ngươi."Mục Nguy cười lạnh: "Hại ta như thế thích nàng?"Nghe xong một đường Nhan Ngọc Chi thật sự không nín được , theo áo ngủ bằng gấm nhô đầu ra chuẩn bị bỏ chạy, nguyên bản lãnh nghiêm mặt Mục Nguy giữ lấy nàng ngẫu bạch cổ chân đem nhân tha trở về, ấm thanh nói: "Lại muốn đi đâu? Không phải cho ngươi ngoan ngoãn đãi ở trên giường chờ."Liễu Nhiễm: "Phốc! ..."…
Phác Xán Liệt: Bảo Bối, em có biết, đối với tôi, em quan trọng biết nhường nào. Không có em, mọi thứ quanh tôi trống rỗng, mịt mờ... Bảo Bối, về bên tôi đi, đừng đùa nữa, không vui chút nào.Biện Bạch Hiền: Đại thần, anh có biết, anh chính là cuộc sống của tôi, là người lấy đi trái tim tôi và làm cho tôi không thể nào đòi lại nó được nữa. Anh rời xa tôi có nghĩa là anh mang đi cuộc sống của tôi, mang đi trái tim của tôi... Tên ác ma ngàn lần tôi không thể hận...Cứ thế, hai người, một người ra sức trốn tránh, một người hết lòng tìm kiếm... Đôi co qua lại cuối cùng họ sẽ có thể về bên nhau chứ?----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------À thì đây là fic đầu tay của iêm, có gì sai sót mong mọi người góp ý để iêm sửa sai nhé... Yêu thương tận cùng... Và nhớ đừng lôi con em ra dằn vặt hay thay hình đổi dạng cho nó nhé... Em sẽ rất đau lòng và xót con... Kamsa…
Vì mò mò dc 1 quyển xuất bản năm 1929, xúc động quá nên type lại với chính tả 2017, là 88 năm sau ((((: --Lời nói đầu: Người xưa dẫu khuất, truyện cũ còn ghi. Trăm năm bia đá thì mòn, ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ. Nói một câu mà muôn đời sử xanh còn chép, luận một lẽ mà mấy kiếp miệng thế còn truyền. Nhất ngôn hưng bang nhất ngôn táng quốc, một lời nói ra mà nước vững nhà yên, một lời nói ra mà bể dao núi động. Quan hệ thay là lời nói ! Xét ra các bậc đế vương, vĩ nhân, anh hùng, hào kiệt ; chí khí hiên ngang, công danh cái thế, sự nghiệp ngang tàng, non song chung đúc, kể đã bao phen vật đổi sao dời, mà tiếng tăm còn lừng lẫy, muôn thuở nào quên. Ấy chẳng phải là những người đã dìu dắt dạy khôn cho hậu sinh ư ! Gương sáng ví tầy nhật nguyệt, khí thiêng tựa với càn khôn ; những lời vàng tiếng ngọc đó, ta há nỡ quên sao ? Vậy nên lưu giữ lấy mà mở mang chí khí, mà nghiền mà nghĩ cho kỹ càng cho thấm thía, họa may óc non đổi nên sắt đá, khỏi phải như sáp, mà muốn nặn vuông nên vuông, nặn tròn nên tròn, mang tiếng nhược nhu. Vậy thì anh em ta, đang lúc ở vào buổi Âu Á dao thời này, cũng nên đọc mấy câu cổ ngữ sau đây chẳng cũng là một phương thể thao cho tinh thần ư ? Mong thay ! Mong lắm thay !Ngày mồng 3 tháng chạp năm Mậu Thìn(13 Janvier 1929)T. T. V.…
Từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, cứ nghĩ cuộc sống cậu vẫn cứ trôi qua bình bình đạm đạm. Nhưng ngờ đâu sự thật vén màng, che đậy những âm mưu xấu xa âm u dần dần lộ rõ.Mười bảy năm trước, hai đứa bé cùng lúc ra đời, đồng thời những kẻ xấu xa với những âm mưu thâm độc nhằm chia cắt tình mẫu tử đã cướp đoạt đi cuộc sống mà cậu vốn có, để rồi vốn dĩ nên sống trong nhung lụa nay lại phải bươn chải mưu sinh.Ngờ đâu, cuộc gặp gỡ định mệnh là làm cuộc đời cậu thay đổi ...- Minh Viễn : Lại ăn một ngụm - Kỳ Kỳ : Nhưng ta không có tiền a - Minh 'cơ hội' Viễn : Về nhà ta, Kỳ Kỳ nhưng ăn ngon miễn phí aCP : Ngốc bạch ngọt chịu ( Dương Kỳ) VS Văn nhã bại hoại tâm cơ công (Dư Minh Viễn)1. Chủ thụ2. 1 x 13. Song khiết, sủng, ngọt4. Công chỉ thích thụ, không trà xanh#Truyện thuộc bản quyền tác giả Giác Ngọc, yêu câu không repost dưới mọi hình thức.…
Tác giả:Tuyết Linh ChiThể loại:Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược, SE***Văn Án***Gặp đúng người đúng thời điểm, là hạnh phúcGặp đúng người sai thời điểm, là bi thươngGặp sai người đúng thời điểm, là bất lựcGặp sai người đúng thời điểm, là thê lương...Ngói xanh tường đỏ, ngự hoa viên mịt mùng khói sóng. Khi nàng bồng bột kêu lên rằng, "Thiên Yết ca ca, muội thích huynh!" thì y lãnh đạm trả lời, "Nhưng ta không thích ngươi."Thời gian chảy trôi, ngày tháng tiếp nối... Khi gặp nhau lần nữa, cô cách cách ngỗ ngược năm ấy đã lột xác thành thục nữ dịu dàng. Y thiết tha nói, "Trượng phu của muội chỉ có thể là ta, ta quyết không phụ bạc muội đâu." Nàng rơm rớm lệ nghẹn ngào, "Huynh lẽ ra nên biết từ sớm, rằng muội đã mất đi dũng khí để yêu huynh." Yêu thương của nàng, y luôn để tuột. Ngang ngạnh của y, làm nàng chùn bước. Một câu chuyện phủ nặng tấm màn duyên phận...…
Thầm yêu một người, vừa đáng mừng nhưng cũng vừa đáng buồn, đáng mừng là vì sẽ mãi mãi không bị từ chối, đáng buồn là vì cũng sẽ không bao giờ được chấp nhận. Trong tình yêu, cũng như trong sự tham lam, lạc thú là vấn đề cần đến sự chính xác tuyệt đối. Tình yêu sẽ tồn tại được chỉ với một chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng sẽ không thể nếu thiếu nó. Tình yêu là con đường nằm giữa hai mê lộ song song là đau thương và hạnh phúc. Và dẫu hạnh phúc là thứ con người ta luôn tìm kiếm, không phải lúc nào họ cũng dễ dàng rẽ qua con đường ngập tràn màu hồng ấy. Quyết định bước chân lên con đường tình yêu đồng nghĩa với việc mạo hiểm những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi. Có người chấp nhận từ bỏ những ngày xanh của mình chỉ để chìm đắm trong ngã rẽ đau thương mà họ đã từng lựa chọn. Tại sao vậy? Tại sao họ lại chọn những nỗi buồn? Họ không thích được hạnh phúc sao? Hay nỗi đau cũng có một sự ngọt ngào và êm ái mà những người chưa từng thử qua sẽ không bao giờ biết được?…
Ở mạt thế cùng tang thi đồng quy vu tận chiến ngũ tra Thẩm Linh Nguyệt xuyên qua đến một quyển niên đại văn trung, nhưng lại là cái làm nhiều việc ác, cuối cùng chết oan chết uổng nữ phụ, nữ phụ vẫn là bị ôm sai thực thiên kim. <Sơn hảo thủy hảo không có tang thi địa cầu thật đẹp hảo, nàng còn muốn hưởng thụ cuộc sống đâu, cũng không tưởng đã không có kết cục, thân sinh cha mẹ cùng dưỡng phụ mẫu đều đem giả thiên kim làm bảo, nàng cũng không hiếm lạ, giả thiên kim nguyện ý làm nữ chủ coi như nữ chủ đi, bằng vào của nàng bản sự, đến làm sao không phải cái bảo.Ngươi hỏi vì sao? Bởi vì nàng có loại thực thiên phú trong tay, loại đi ra lương thực, rau dưa, hoa quả cao sản lại bảo vệ môi trường, huống chi còn có thể loại đặc thù sử dụng thực vật, làm cái bảo dư dả!Mặc tạp dề mỗ nam nhân giơ oa sạn đoạt lấy đến màn ảnh: "Cục cưng, ngươi dưỡng phụ hòa thân cha đều bị ta đuổi rồi, có hay không thưởng cho a?"Thẩm Linh Nguyệt: "Ta mới nhất thực nghiệm thành công lương loại, đồ ăn loại đại mùa thu hoạch, ta lập tức gọi điện thoại làm cho bọn họ đưa tới, không nóng nảy a."Mỗ nam ngạo kiều hừ một tiếng trở về phòng bếp, Thẩm Linh Nguyệt chạy nhanh gọi điện thoại bổ sung trong nhà kho lúa cùng cung cấp rau xanh.Cách đó không xa hai cái chân chính cục cưng tiểu đại nhân giống như tương đối thở dài: Hỏi thế gian tình là gì, thẳng giáo nhân thần hồn điên đảo!Gia vụ mười hạng toàn năng mụ mụ biến thành cuộc sống Tiểu Bạch, tên du thủ du thực xuất thân ba ba biến thành gia vụ tiểu năng thủ.Tên…
Series oneshot của "Openthedoor" trên lofter.Xếp chữ chưa được sự cho phép của tác giả._Tiêu đề series được tác giả đặt theo một câu thơ khuyết danh trong bài "Thiệp giang thái phù dung."Thiệp giang thái phù dung,Lan trạch đa phương thảo.Thái chi dục di thuỳ,Sở tư tại viễn đạo.Hoàn cố vọng cựu hương,Trường lộ mạn hạo hạo.Đồng tâm nhi ly cư,Ưu thương dĩ chung lão.Dịch nghĩa: Vượt sông hái phù dungTrong đầm đầy cỏ ngátHái hoa để tặng aiTrên đường xa hoài niệmQuay đầu nhìn quê cũĐường còn dài mênh mangĐồng lòng mà xa cáchƯu thương đến cuối đờiĐây là bài thứ sáu trong Cổ thi thập cửu thủ, tả một vị du tử nơi đất khách hoài niệm thê tử tại cố hương. Bài thơ bắt đầu từ việc hái hoa tặng người nhưng đường xa khó gửi tới nơi và nỗi thất vọng thương tâm.Phù dung là hoa sen.(Thi Viện, phần dịch của Mạc Thiên Y)_Chị tác giả có đề một câu miêu tả về couple thế này:Đan Thanh (tên couple của daenycrisp) - Quân bất kiến phất vân bách trượng thanh tùng kha, túng sử thu phong vô nại hà.Câu thơ được trích từ bài "Cảm ngộ" của Sầm Tham (715-770, tổ tiên ở Nam Dương sau di cư tới Giang Lăng, dòng dõi của tể tướng Sầm Văn Bản 岑文本 (595-645), thi nhân đời Đường đại biểu cho thơ biên tái cùng với Cao Thích 高適. Tác phẩm có Sầm Gia Châu thi tập).Dịch nghĩa: Quân không thấy mây cao trăm trượng trên rặng thông xanh, thì tới gió thu cũng chẳng thể làm gì.…
Tác giả : Hồ ẢnhĐam mỹ + xuyên không + dị giớiThụ cường - công cường cùng đánh chiếm thiên hạ130 chương + 4 phiên ngoại---------" Ta và ngươi không thích hợp với chuyện cùng sinh cùng tử . Ha ... Cổ Thiên Yêu ta phải đi trước ngươi một bước rồi Hạo . Cứ xem như mạng ta đã tận và hứa với ta hão hão sống thật tốt. Chờ đến khi tóc ngươi đã bạc , mắt không còn sáng , da đã nhăn nheo , chống gậy tiêu sái đến tìm ta a . Ta sẽ ở bờ vong xuyên chờ ngươi . Ta nghe nói nơi đó có loài hoa Bỉ ngạn xinh đẹp ta thật sự rất muốn ngắm chúng a . Ngươi đừng sợ lúc đó ngươi đã già ta vẫn giữ dung mạo như bây giờ . Ta nghe nói khi phàm nhân chết đi linh hồn sẽ trở về dung mạo đẹp nhất khi còn ở nhân gian . Dù không như vậy ta vẫn nguyện chờ ngươi a vì ngươi dù có già đi và xấu xí nhưng ngươi vẫn mãi là Hạo a . Ngôi sao kia thật đẹp a nó cũng giống ta phải không rồi cũng đến lúc tàn rụi . Ta thật muốn ngắm sao cùng ngươi cứ vậy mãi cứ vậy mãi không rời xa ..."------" Liễu vẫn xanh đời người còn mấy . Thật vậy ư ? Ngoảnh mặt hoá tro tàn . Vong xuyên ngươi chờ ta có mỏi mệt Yêu nhi của ta . Nếu có mỏi xin đừng chờ ta . Vì Yêu nhi của ta dù có đi đến đâu ta cũng có thể tìm miễn ngươi còn tồn tại trên thế giới này . Chuyển sinh luân hồi thì sao Hạo ta vẫn sẽ tìm gặp ngươi . Vì ngươi mãi thuộc về cô mãi mãi chỉ thuộc về cô . Vong xuyên có người ta sẽ đến ..."Thật vậy ư ? Ngoảnh mặt hoá tro tàn là câu hỏi của ta . Giữa gian sơn như họa nhiễm màu máu đó chuyện tình cảm của hai đứa con trai ta sẽ đi về đâu . Hay khi ngoảnh mặt t…
Tác giả:Thâm Bích SắcThể loại:Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược, KhácNguồn: Sưu tầmPhụ mẫu Vân Kiều mất sớm, một mình nàng tự buôn bán nhỏ, còn nhặt được một thư sinh nghèo mi thanh mục tú về làm phu quân, mỗi ngày trôi qua cũng có chút thú vị.Sau này, khi phu quân nàng vào kinh đi thi, hắn bỗng nhiên trở thành Thái tử tôn quý.Ai ai cũng đều nói Vân Kiều nàng có phúc, ấy vậy mà lại được gả cho hoàng tử lưu lạc ở dân gian. Song, Vân Kiều lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng.Nàng không quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, cũng không am hiểu cầm kỳ thi hoạ, phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí chữ viết cũng rất xấu. Hoa phục của Trung cung mặc lên người nàng không hề giống một Hoàng Hậu.Vân Kiều cẩn tuân lời dạy bảo của Thái hậu, học quy củ, tuân thủ lễ nghi, không sân si, không đố kị, mãi đến khi Bùi Thừa Tư tìm được bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Cuối cùng, nàng mới hiểu, hoá ra Bùi Thừa Tư cũng có thể yêu một người đến vậy.Ngày Bùi Thừa Tư sửa tên đổi họ cho bạch nguyệt quang đã mất phu quân kia, cho nàng ta tiến cung phong phi, Vân Kiều uống chén thuốc ph* thai làm mất đi hài tử mà chính nàng đã mong đợi.Đối mặt với cơn giận lôi đình của Bùi Thừa Tư, nàng không màng đến vị trí Hoàng hậu, nàng muốn về lại trấn Quế Hoa.Nàng ghét phải nhìn bầu trời nhỏ hẹp trong cung cấm, nàng muốn trở về thị trấn nhỏ, thiên hạ rộng lớn, hương thơm tỏa khắp đất trời vào cuối thu.Nàng cũng ghét nhìn thấy Bùi Thừa Tư.Từ đầu tới cuối, nàng chỉ yêu chàng thư sinh áo xanh phóng khoáng nọ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy yêu th…
Lần thứ nhất gặp gỡ, là ở tràn ngập thời Trung Cổ Cổ Phong kiến trúc nước Đức lão thành Nuremberg, nàng định kỳ đến xem thầy thuốc tâm lý, hắn đại mẫu thân thăm bạn, thầy thuốc tâm lý là hắn mẫu thân Khuê Mật bạn tốt. Ngày mưa dầm khí đối với nghiêm trọng bệnh trầm cảm người bệnh tới nói là trí mạng, mà hắn ở mưa dầm liên miên bên trong khẽ mỉm cười, như một bó xán lạn ánh mặt trời, một đường thẳng chiếu vào nàng mù mịt đáy lòng. Lần thứ hai, nàng về nước kết thúc tạm nghỉ học, tiết 1 liền đến muộn, hắn đứng trên bục giảng, lắc người biến thành nàng mặc cho khóa Lão sư, lại một lần nữa đối với nàng lộ ra mỉm cười: "Vị bạn học này, ngươi là đến lên lớp sao?" Vốn cho là hắn đã không nhớ rõ cái kia ở dị quốc đầu đường trốn vũ Trung Quốc nữ hài, nhưng khi nghỉ giữa giờ bị người gọi ra đi chửi rủa lúc, hắn che ở trước người của nàng, nghĩa chánh ngôn từ thay nàng giáo huấn người, vì không cho người vây xem nghe được bệnh tình của nàng, hắn dùng tiếng Đức nhẹ giọng hỏi dò. Không giống với Hán ngữ khiêm tốn, không giống với tiếng Pháp triền miên, không giống với tiếng Nga lượn quanh khẩu, này một chuỗi chuỗi ký tự tự trong miệng hắn phun ra, phảng phất cũng lây dính hắn tự nhiên nhẹ nhàng, đáng tiếc -- nàng đều nghe không hiểu."Vân Xuyên Lão sư, cái từ này là có ý gì?" "Yêu thích." "Vậy ta yêu thích ngươi nói thế nào? Ich m? gen dich?" "Không phải, Ich mag dich. ." Nàng sùng bái học thức của hắn uyên bác, cũng thầm mến hắn ôn nhu khiêm tốn, có thể nàng không dám nói ra khỏ…
Không phải đâu? Bị xe đụng phải cư nhiên cũng có thể xuyên?Bạch Nguyệt vừa mở mắt, đang bị một cái tuấn lãng nam tử hôn môi môi, hắn trên mặt tràn đầy tuyệt vọng, gặp chính mình tỉnh lại là che dấu không được vui sướng.Cái gì? Chính mình là hắn chưa quá môn thê tử?Nhưng là hết thảy thật sự như thế sao? Sự thật chân tướng là cái gì? Chờ phân phó hiện chân tướng sau, bị bỏ lại vách núi đen. Sau lại, gặp hắn.Lần đầu nhìn thấy này lãnh khốc xuất sắc nam nhân, nàng không có phòng bị, bị này như thiên thần bàn buông xuống nhân chấn trụ, không thể hô hấp, không thể nhúc nhích. Kia tinh xảo ngọc hoa dung nhan thượng một đôi như phỉ thúy bàn xanh biếc con ngươi, đáy mắt không có một tia độ ấm.Hắn nghĩ đến không nữa bất luận kẻ nào, gì sự vật có thể đả động chính mình tâm, nhưng là, lên trời làm cho hắn gặp nàng.Thế nhân xưng nàng là yêu nữ, đơn giản là nàng kia dung nhan tuyệt thế cùng mơ hồ không chừng tâm tính. Giờ khắc này nàng có thể mắt lạnh nhìn có người ở nàng trước mặt gặp nạn mà không ra tay cứu giúp, ngay sau đó khả năng làm một cái vô tội cô gái chịu ngược mà đại khai sát giới.Thế nhân xưng hắn là tà ác nam nhân, đơn giản là hắn có được một thân thế nhân sở hâm mộ vô cùng y thuật, nghe nói tử có thể chữa trị sống , sống cũng tự nhiên có thể chữa trị thành tử , thánh danh truyền xa không người không biết không người không hiểu.…
Trên con đường mòn loang loáng nắng, nơi gió núi thơm mùi lúa mới và mây vờn trắng đỉnh đồi, cậu - một thiếu gia phố thị kiêu ngạo - bước chân đến chỉ để đếm ngược từng ngày rời đi.Nhưng rồi... trong khoảnh khắc đầu tiên, khi ánh mắt ấy nhìn về phía cậu, khi nụ cười mảnh mai ấy nở dưới nắng vàng, bầu trời núi rừng bỗng lặng đi.Giữa ngút ngàn mây và hương khói bếp, trái tim cậu vang lên một tiếng sét ái tình, ngỡ như... đã từng gặp nhau, ở nơi nào đó, từ rất lâu rồi.Và từ giây phút ấy, những đêm dài miền sơn cước, những con dốc lắt léo, những đồng lúa bậc thang lóng lánh... đều chỉ còn lại một bóng hình duy nhất.🍃 Có những người vừa gặp, đã khiến ta muốn nhớ nhung cả đời.---CP chính : SoojunCP phụ : TaegyuHelo, cái fic thứ 2 mình viết nè :3Hôm trước nghe bài Rằng em mãi ở bên của Bích Phương mà t nghĩ ra idea luôn á. 😭🙏🏻T muốn viết một cái gì đấy từ nơi đồng xanh thơm hương lúa một tí.💓🫶🏻Ahihi cảm ơn nho.@superrealme_illit1103 on Tiktok.…
My noteMình biết một cô gái. Rất xinh đẹp và có lòng trắc ẩn lâu dài và cuồng nhiệt. Cô gái đó không giống như những cô gái nhỏ nhắn xinh xắn . Nhưng lại dịu dàng toả nắng mê đắm lòng người. Cô ấy dễ xúc động , cảm động trước những điều mà người khác có khi sẽ bỏ qua hoặc không nghĩ tới. Cô rất trọng tình trọng nghĩa .Cô biết ý nghĩa của những món quà và ngày sinh nhật. Hôm ấy , chỉ vì những đứa em trai muốn đi dự sinh nhật thằng bạn cùng lớp. Nhưng bố mẹ cổ lại không cho đi , cũng vì thành tích học tập của mấy đứa không tốt , bố mẹ cũng chỉ muốn hai đứa an toàn và chăm chỉ trong mùa thi chuyển cấp quan trọng này. Mà chúng không được đi. Cô nghĩ rất thương. Cũng bởi vì ngày xưa, cô cũng từng ham chơi , từng dành dụm tiền ăn sáng để đến ngày sinh nhật nhỏ bạn thân , cùng bàn bạc với tụi nó về những món quà sao cho đặc biệt nhất. Những lúc đó , tôi còn nhớ cô đã sang tận nhà đứa bạn sắp sinh nhật để chuẩn bị. Trẻ con mà. Trẻ con là phải có những thứ háo hức và ngây thơ hồn nhiên đầy màu sắc như ngày sinh nhật. Em của cô cũng vậy. Nó xin mẹ để đi sinh nhật thôi. Mẹ cũng không đồng ý . Khi cô ra hỏi chuyện. Nó mới móc trong cái túi áo mỏng của nó cái móc treo chìa khoá hình con hổ đã cũ. Đấy , tụi nhỏ lại chân chất đáng yêu bình dị như vậy ấy. Nó cũng hiểu chuyện đến não lòng. Mẹ ơi , mẹ cho con đi đi . Con không mất tiền để mua quà đâu. Con tặng nó cái này thôi. 🥹🥹🥹 Đấy. Cái sở nguyện quá nhỏ nhoi đó rồi cũng không thực hiện được. Nhà cô cũng nghèo. Không có gì ngoài một đống nợ. Ă…
[ mặc thư ] thông đồng hắc hóa nữ phốiTác giả: ôn xánVăn ánHạ tiểu lộ mặc, mặc vào một quyển nàng mới vừa khán hoàn cẩu huyết tiểu thuyết lý.Nàng biểu thị phiền muộn! Bởi vì nàng mặc thành bản thân đáng ghét cái kia Bạch Liên Hoa nữ chủ!Nàng tại phiền muộn sau đó lại cảm thấy không hiểu mừng rỡ, bởi vì ... này dạng, bản thân ra vẻ là có thể thông đồng tâm thủy hắc hóa nữ phối, sau đó chắp tay bôn hướng đại đoàn viên?Bất quá này tất cả tiền đề là, cùng kia chỉ cuồng túm phách khốc huyễn nam trư nói cúi chào.Khán nữ chủ như vậy làm sao thông đồng nữ phối gian nan trên đường càng chạy việt tỏa, dũ tỏa dũ dũng!PS: bài này 1V1, CP là hạ trữ lộ cùng tương dĩ 湳(*/ω\*)Bài này chủ bách hợp, hàm bl bộ phậnNội dung nhãn: đô thị tình duyên vui mừng oan gia nữ phối hiện đại mất quyền lựcTìm tòi then chốt tự: diễn viên: hạ trữ lộ, tương dĩ 湳 ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: hắc hóa cùng đậu so với, tương dĩ 湳, hạ trữ lộ…
Họ nói hắn đã chết. Hắn - kẻ tội đồ cuối cùng - đã bị thiêu thành tro bụi và rải xuống biển phía Bắc.Nhưng từ hôm đó, ký ức bắt đầu lặp lại. Những giấc mơ trùng khớp. Những chi tiết méo mó.Và một thế giới được tái sinh trong yên bình... bắt đầu rụng rã từng mảnh như trí nhớ của một kẻ đang hấp hối.Elias Calvaren - người anh hùng sống sót sau chiến tranh - bắt đầu nhận ra:Thế giới này không phải thật.Nó là di chúc cuối cùng của phản diện. Một vũ trụ ký ức sống - được lập trình như một lời nguyền.Và tất cả những gì Elias từng tin là đúng... đang tan chảy thành một sự thật không thể tha thứ. "Mặt trời đã mọc rồi. Nhưng ai bảo với ngươi đó là thật?"…