Mùi Hương Trao Cho Em
Vũ Kiều Gia Hân từng nghĩ mình sẽ không yêu ai, vì cái bệnh sạch sẽ quá mức thêm sở thích yêu cái đẹp, nên cô chưa từng có hứng thú với cái tình yêu tình iếc gì đó!Ai ngờ...Khánh Hoàng: "Cậu có sao không." Giọng thiếu niên nhẹ nhàng, từ tốn cởi chiếc áo khác ngoài giúp cô buộc quanh eo, che đi vết đỏ nổi bật trên tà áo dài.Gia Hân hơi bối rối, ngượng ngùng một lúc mới phản ứng lại nắm bừa góc áo từ tay Khánh Hoàng: "Để...để tớ tự buộc, cảm ơn cậu."Khánh Hoàng cũng thuận theo cô mà buông tay ra khỏi áo, nhưng vẫn vô ý sượt qua mu bàn tay đang hơi hoảng loạn. Cô vừa thắt hay tay áo quanh eo vừa làm bản thân bình tĩnh lại. Nhưng lại nhớ đến lúc bị áp sát bởi cậu học sinh mới, anh quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng che chắn cô khỏi tầm nhìn của người khác, " Gần quá." mà cô còn không có chút bài xích nào mới lạ chứ. Mà còn thấy...thơm nữa! "Hình như là mùi bạc hà." Cô tự nhủ trong lòng. Sau này...Gia Hân nằm trong lòng Khánh Hoàng, mặt ỉu xìu lấy chăn đắp lên bụng: " Anh ơi"Khánh Hoàng đang đặt đồ ăn, cậu "hửm?" một tiếng bằng giọng mũi, rồi cụp mắt nhìn người trong lòng, xoa xoa chiếc bụng nhỏ của cô: "Sao vậy? Em còn đau à."Gia Hân cầm tay trái của cậu, nghịch ngợm với ngón tay thon dài của anh iu, lắc đầu nguầy nguậy: "Hơi nhức xíu thôi, em đỡ rồi." Rồi cô nói tiếp: "Sao anh lại yêu em vậy, à đâu, phải là lần đầu anh chuyển trường đến đây anh đã thích em rồi.Đúng không bạn trai!"Khánh Hoàng không nói gì hôn chụt cái lên môi cô: " Biết nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu!" Anh cười nhẹ hôn lên khóe mắt cô.…