Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
"Nhất kỳ nhất hội" chỉ một khoảnh khắc không thể tái diễn trong cuộc sống, ví như hai người nhờ nhân duyên mà gặp gỡ, cũng vì nhân duyên mà lìa xa, có thể hội ngộ, mà cũng có thể vĩnh viễn trở thành hai đường thẳng song song trong vô lượng kiếp luân hồi. Nhưng mà, nó cũng có thể được hiểu theo một cách khác, một cách dịu dàng hơn và cũng đáng để kỳ vọng hơn. Rằng hai người ở bên nhau, cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông, sáng trưa chiều tối, cùng nhau chậm rãi chia sẻ vô số khoảnh khắc đẹp đẽ không bao giờ lặp lại của đời.…
Ngày xửa ngày xưa, có một con chim sẻ thành tinh. Nó vô tình chứng kiến một mối quan hệ kì lạ giữa một con mèo rừng và sói. Rất ngắn ngủi và không có gì đặc biệt, ấy vậy mà chim sẻ lại không thể ngừng mong đợi diễn biến tiếp theo của câu chuyện này.Suốt hàng chục năm sống trong rừng, chim sẻ bắt đầu tò mò về thế giới bên ngoài. Nó muốn tìm hiểu xem sói và mèo có thể gặp lại nhau hay không.==up từ sàn đỏ đến sàn cam hehe…
Cất bước chầm chậm đi qua cánh cổng chùa đổ nát, cảm giác ớn lạnh lướt qua cậu ngày càng trở nên rõ ràng. Chẳng phải cái lạnh mơn man qua da thịt mà là một cảm giác rợn gai ốc, thấm vào từng góc trong cơ thể, len lỏi từ trong tâm trí xuống tận trái tim khiến người ta dẫn chùn bước. Đè xuống nỗi sợ hãi vô hình, Nam tiếp tục bước đi trong màn sương muối trắng xóa, tưởng như ngày càng dày đặc. Nơi này dường như đã chẳng còn là ngôi chùa bỏ hoang nữa, mà chỉ là một khoảng hư vô không lối thoát bị bao bọc bởi làn sương đêm. Dù chẳng biết mình đi đâu, cũng không biết mình phải tới nơi nào, cậu vẫn cứ bước đi. Vì càng bước đi, những mảnh ký ức xa xăm trong Nam lại dần hiện ra một cách mờ mịt. Từ ký ức dưới trời đêm hạ lung linh ngàn sao, lấy tiếng tỳ bà làm sóng mà chở vầng trăng lướt nhẹ trên dòng nước.Tới ký ức về đêm rằm tháng bảy âm u, con mèo đen nhỏ cuộn tròn trong lòng mà phát ra từng tiếng rừ rừ khoan khoái. "Bí mật này... chỉ của chúng ta thôi."_____Một phần trong tuyển tập "Một mình trăng treo" từ Hạnh Tai Lạc HọaCP: Neko Lê x Bùi Công NamTruyện được viết trên tinh thần tưởng tượng, hoàn toàn không liên quan đến các nhân vật có thật. Nhân vật không thuộc quyền sở hữu của tác giả, có thể bị OOC.…
Việt Cường say rượu, Duy Thuận thì mệt nách.----Bạn cùng phòng PDT x NVCCảnh báo truyện có đề cập đến nôn mửa, rất hạt nhài, mảng miếng lạnh và OOC.Vui lòng không đem cho chính quyền. Mọi sự kiện diễn ra trong truyện đều không có thật.Bromance hay romance, tự mọi người quyết định nhé.Cre ảnh bìa: một cảnh trong phim Big Fish (2003)…
"anh."giữa tiếng pháo hoa xé toạc bầu trời, liên bỉnh phát mơ hồ nghe thấy trọng hiếu gọi mình. anh nghiêng đầu, đợi cậu tiếp tục lên tiếng."pháo hoa rồi cũng sẽ hết thôi." cậu nhỏ giọng nói, đều đều ở mức âm lượng vừa đủ để anh có thể nghe được, "nhưng pháo hoa sẽ tàn ở nơi chúng bắt đầu, và vì pháo hoa biết mình đã từng rực rỡ như thế nào, chúng sẽ không hối tiếc."…
Minh Phúc nhìn về phía cánh cửa phòng tắm khép chặt, nghĩ ngợi chốc lát. Cậu lục lọi túi đồ, lôi ra cuốn sổ lò xo và cây bút kim cũ kĩ. Ngòi mực cậu chần chừ vài giây trên mặt giấy tinh tươm trước khi ngôn từ tìm thấy nơi bản thân thuộc về. Âm thanh cọ sát sột soạt ấy mới dễ chịu làm sao, hệt một giai điệu trở lại từ thời gian đã mất khiến cậu muốn nghe nữa, nghe tiếp, rồi nghe mãi."Duy Khánh này, lần cuối em thích ai đó là khi nào? Còn anh thì..."Và lúc Trường Sơn bước ra, cậu đã viết xong rồi.…
Em chỉ kịp giữ nửa vạt nắng xanh, nửa vạt ký ức, nửa vạt nhớ thương chưa kịp gọi thành lời.~~~~~Title: Nửa vạt nắng xanhInspired by: @___enyo___Author: Dreamer1823Couple: Bùi Công Nam x Duy KhánhDisclaimer: Mọi nhân vật trong câu chuyện không thuộc về tôi, tất cả chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.Vui lòng không sao chép, chỉnh sửa.…
Sunset in the cityTóc em thơm mùi CandyBối rối trong lòng đôi khiNhững lúc ánh hoàng hôn đang lướt xuống (yah yah)Sunset in the cityChút nắng phai nhạt trên miChỉ mỗi anh, chỉ mỗi em và anhSunset in the city (yah yah)Sunset in the city (yah yah)Anh sẽ cho em đôi vai (vai)Anh xây cho em tương lai (tương lai)Anh biết đoạn đường còn dàiĐừng lắng lo, đã có anh ở đây (no no)Share cho nhau thật nhiều điều (điều)Ôm em ngân nga câu phiêu (yah)Tay trong tay ta mơ yêuMột giấc mơ bình yên…
Cảm xúc của các người giao hàng sẽ làm sao khi một chiếc thuyền bạn đẩy tự nhiên đính chính tin đồn khiến cho con thuyền vững chắc tay chèo rằng nó không gặp bất trắc gì?Rồi trong cùng đêm đó con thuyền ấy lập tứ cập bến luôn mà không có một tin hiệu báo trước từ bất cứ nguồn tin nào?Bạn liệu sẽ có cái cảm xúc bước một phát lên mây chứ?Chứ là với các Giả con thì đó là những gì đã xảy ra với hai má dì của họ đấy.Đúng là khoảnh khắc đổi đời thường đến bất chợt.…
"Thi thoảng, anh lại thấy ghen tị với em.""... Vâng?""Em quen biết anh ấy mười năm."Một tiếng ậm ừ thoát khỏi môi Duy Khánh khi cậu nhớ về lần đầu tiên mình gặp Duy Thuận."Em được tự do đến nhà anh ấy mà chẳng cần cái cớ nào."Duy Khánh không thể phủ nhận vì đúng là thỉnh thoảng cậu lại gõ cửa nhà anh Jun chỉ vì nổi hứng."Em và anh ấy đã hợp tác với nhau trong nhiều tác phẩm... Em đồng hành cùng anh ấy suốt thời gian qua."Duy Khánh thầm nghĩ, bởi vì em là con nô lệ của anh Jun đó anh, làm việc quần quật mà người ta chưa trả em đồng cát-xê nào đây này."Em còn được hôn anh ấy."... Từ từ."Thề có Chúa là em chưa hôn anh Jun bao giờ!""... Nãy giờ anh đâu nói về anh Jun.""... Ủa?"…
- đây là truyện viết dưới góc nhìn của fan hai show, sau này khi nhìn lại có một chút gì đó là hoài niệm, là tiếc nuối cho khoảng thời gian từng cuồng nhiệt vì show, từng canh từng phút từng giây để hóng tất tần tật về show từ hậu trường, uncut, highlight,...- bối cảnh của truyện: nhiều năm về sau, "lịch sử lặp lại" có hai show truyền hình đối đầu nhau, mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn từ MC mới đến giám đốc âm nhạc mới, nói chung là mọi thứ đều mới cả.…
Minh Phúc nhìn người bên cạnh, mỉm cười. Cuối cùng em cũng có thể gọi anh là của em rồi, nụ cười của anh, nước mắt của anh, sự mạnh mẽ của anh, sự yếu đuối của anh, em xin đón nhận hết, và trân trọng gọi tất cả là của em. Đến thời điểm này, tương lai có ra sao, cũng không tính được, có đến được tới đích hay không, cũng không còn quan trọng nữa rồi. Ít nhất ở hiện tại, cả hai có nhau, và hy vọng chặng đường sắp tới, cả hai sẽ trưởng thành cùng nhau.Ôi Hà Nội, khi mùa gió bấc về.…
*Lấy cảm hứng từ tiết mục vocal "Thu hoài" tại công diễn 3 của Nhà Trẻ tại chương trình Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai dựa vào bài hát cùng tên của Hoài Thanh & 14 Casper*Giữa lòng đại dương mênh mông, nơi những cơn sóng cuồn cuộn như muốn nuốt chửng mọi thứ, có những con người đã sống cả đời đối mặt với sự tàn khốc của biển cả. Họ là những người ngư dân gan góc, những người hiểu rõ hơn ai hết sự mong manh giữa sự sống và cái chết, khi mà chỉ một cơn gió đổi chiều, một ngọn sóng quá lớn cũng đủ để cuốn phăng tất cả vào lòng đại dương sâu thẳm. Nhưng trong ánh mắt họ, không chỉ có nỗi sợ hãi, mà còn có sự quyết tâm không lùi bước trước bất kỳ thách thức nào.Khi bão tố kéo đến, màn đêm phủ kín chân trời, con thuyền nhỏ bé của họ trở thành chiến trường giữa con người và thiên nhiên, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi chỉ mong manh. Và trong khi những người thân yêu ở lại trên bờ chỉ biết cầu nguyện trong tuyệt vọng, họ phải tự mình đối mặt với sự khốc liệt của cơn giông bão.Liệu họ có thể vượt qua được những thử thách hiểm nguy để trở về? Hay biển cả sẽ nhẫn tâm cướp đi những người con của nó, để lại một nỗi đau không bao giờ nguôi cho những người ở lại? Hãy cùng dấn thân vào cuộc hành trình đầy kịch tính này, nơi mà lòng dũng cảm, sự đoàn kết, và ý chí sinh tồn được thử thách đến tột cùng.…
Khu cư xá Chông gai là một series dài tập quay xung quanh những câu chuyện đời thường về một khu cư xá nghèo. Tại đây, cư dân phải đối mặt với nhiều thử thách và sóng gió trong cuộc sống. Dù thiếu thốn nhưng họ vẫn luôn tràn đầy lạc quan và niềm tin vào ngày mai. Series mang đến những câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng nhiều bài học lớn về tình người và sự kiên cường vươn lên mọi nghịch cảnh.P/s: Ở đây chỉ có sự vô tri. CP có nhưng sẽ không sìm quá đà. Mọi chi tiết trong truyện vừa thật vừa giả, vui lòng chiền thông bửn vừa phải…
Cái tên mà Bùi Công Nam gọi nhiều nhất trong cả cuộc đời đằng đẵng mỏi mòn của mình là Duy Khánh.Cái tên khiến Duy Khánh cảm nhận đủ mọi buồn vui giận hờn trên thế gian là Bùi Công Nam.Chỉ cần em gọi, anh sẽ trả lời. Chỉ cần anh muốn, em sẽ đến bên. Bất kể lý do là gì, bất luận có chuyện gì xảy ra.--Warning: Ngoại trừ tên nhân vật, mọi diễn biến trong truyện đều là hư cấu. Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad. Vui lòng không re-up. Vui lòng không đem đến trước mặt chính quyền.OneshotBùi Công Nam x Duy Khánh.…
Oneshoot 👀"Tấm áo chấn thủ màu xanh bị nhuộm thẫm một màu sắc đỏ được đặt ngay ngắn trong chiếc tủ kính tại bảo tàng, từng mảnh ký ức cứ như được gắn keo gắn kết lại với nhau có vẻ như hai linh hồn lạc nhau năm đó nay đã tìm thấy nhau, buộc lại sợi chỉ đỏ đứt đoạn."Chuyện dựa trên sự kiện lịch sử về mùa đông năm 1946 là thật nhưng câu chuyện về Nam và Khánh là hư cấu không có thật!Văn phong không được lưu loát lắm nên cân nhắc nha🫠(cpf)…
Warning: +OOC, mọi nhân vật và sự kiện xảy ra đều không liên quan đến đời thật.+Xin đừng báo chính quyền. Xin đừng báo chính quyền. Xin đừng báo chính quyền.+Tên nhìn nghiêm trọng vậy thôi chứ vẫn là một oneshot nhẹ nhàng tình cảm. Viết lúc đang hơi downmood nên có lẽ sẽ hơi lộn xộn.+Trong fic thiết lập cả 2 chưa đủ 30 tuổi, anh Cường có anh trai song sinh.--------------------------------------------------Summary: "Khao khát sự thân mật, nhưng lại rụt rè trước ánh sáng là em."…
Mô tả sơ bộ: oneshot, OEKhuyến khích nghe 3 bài hát của nhạc sĩ - ca sĩ Bùi Công Nam trong quá trình đọc fic:- Nghe này ai ơi- Là sao em ơi- Ngại gì không đi (cả bản gốc và lofi version)Warning: Fanfic chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, mọi sự kiện xảy ra đều không có thực. Vui lòng không áp dụng và hiện thực cuộc sống và không re-up, edit dưới bất kỳ hình thức nào.Chúc các bạn có thời gian đọc vui vẻ.…
bong bóng nước tản ra xung quanh, và vào khoảnh khắc chúng vỡ tan ngay giữa không trung, anh biết rằng mưa đã đến. từng đợt bong bóng cứ rời khỏi mái hiên là biến mất, giống như bị ông trời cướp lấy trước mắt mà chẳng biết phải làm sao.tiếng mưa râm ran khắp mặt đất, át hết mọi bước chân vội vã của người đi đường, át cả tiếng bong bóng vỡ vốn đã rất nhỏ bé. anh không cản cậu tiếp tục thổi để rồi đăm đăm nhìn bong bóng nước chẳng tồn tại được bao lâu, bởi vì anh cảm thấy, khiến cậu thực sự vui vẻ mới là ý nghĩa cốt yếu của lời hứa năm nào.…