Người đàn ông tội lỗi
Người đàn ông xấu…
Người đàn ông xấu…
Tác giả :Đường Gia Tam Thiếu Nương theo hồn đạo khoa học kỹ thuật tiến bộ, đấu la đại lục bên trên nhân loại chinh phục hải dương, lại phát hiện hai mảnh đại lục. Hồn thú cũng theo nhân loại hồn sư săn giết vô độ hướng đi diệt vong, ngủ say vô số năm Hồn Thú Chi Vương ở Tinh Đấu đại sâm lâm cuối cùng tịnh thổ thức tỉnh, nó muốn dẫn dắt hiếm hoi còn sót lại tộc nhân, hướng về nhân loại báo thù! Đường Vũ Lân lập chí muốn trở thành một vị cường đại hồn sư , mà khi võ hồn thức tỉnh lúc , thức tỉnh, lại là. . . Có một không hai chi tài , Long Vương chi tranh, chúng ta long vương truyền thuyết, bắt đầu.#…
Hôm nay tôi muốn kể cho các bạn một câu chuyện...Về một bi kịch... Về một sự tuyệt vọng... Về một sự đau đớn tuyệt cùng... Của một số phận... Của một kiếp đàn bà rẻ rúng trong thời quân chủ. Hà Thu Nguyệt, tuổi vừa tròn mười sáu, xinh đẹp thông minh sắc sảo, không sợ trời, cũng không sợ đất, nàng mạnh mẽ, phong lưu, phóng khoáng nhìn chẳng giống tính cách của một nàng tiểu thư khuê các kín cổng cao tường gì cả. Nàng đem lòng yêu một chàng hiệp khách lãng tử hào hoa, phiêu bạt giang hồ. Chàng cũng vô cùng thương yêu nàng, vì nàng là một cô tiểu thư vô cùng khác lạ, lại có cùng chí hướng với chàng, tâm đầu ý hợp, nếu có thể ở bên nhau vĩnh cửu thì đúng là một cặp tuyệt sắc giai nhân, hiếm có khó tìm ở cái nơi mà định luật "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" vẫn còn đang cực kỳ nặng nề này. Ở nơi đó, liệu hai người có thể bên nhau không, hay lại phải xa cách nhau như số phận của kiếp nhân sinh năm xưa? Mời các bạn đón đọc.…
Đổi tiền…
Đi tìm hạnh phúc…
"Cướp Em Từ Thần Chết" là áng truyện hiện đại mang màu sắc kì dị, phi đời thực viết về mối tình thiên định của chàng trai đa tài Vương Thiên Bảo với cô nàng "bụi đời" Lâm Hải Băng. Nói về Thiên Bảo, cậu là con trai của một gia đình giàu có, lớn lên trong nhung lụa song không hề tự phụ, phụ thuộc vào vị thế của gia đình. Ngược lại, cậu thích một cuộc sống tự lập do chính bản thân mình vẽ lên. Có lẽ vậy mà Thiên Bảo đi ngược với mong muốn của cha, từ chối quản lý cơ nghiệp đồ sộ mà ông đánh đổi bằng cả cuộc đời và... "máu" để sống với đam mê của mình: võ thuật! Định cư bên nước ngoài đã được một thời gian, Vương Thiên Bảo quyết định quay trở về Việt Nam để tham gia một giải đấu Võ thuật và cũng để thăm bạn bè, hồi hương sau bao năm xa cách. Và rồi, "họ" đã gặp nhau...! Lâm Hải Băng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tuổi thơ của cô là một chuỗi những đau thương và mất mát. Ngay từ khi mới 6 tuổi, Hải Băng đã phải tự tay bươn trải ngoài đời kiếm sống, phiêu bạt 14 năm trời bằng thói giang hồ. Chính điều này, đã biến một cô gái đáng lẽ ra đang độ hồn nhiên, trong sáng nhất của cuộc đời, vô âu vô lo thành chị đại của một nhóm giang hồ có tiếng khi mới 15 tuổi, với tên gọi Jay. Điều này cũng đồng nghĩa, cuộc đời cô sẽ phải trải qua nhiều sóng gió, đối diện với nhiều kẻ thù, sẽ phải dùng dao kiếm, dùng máu để tồn tại. Kiếp giang hồ khiến người khác nhìn vào đều sợ hãi nhưng sao nó lại mong manh, rẻ bạt đến vậy? Dưới cơn gió của số phận, họ vô tình gặp nhau, cùng nhau nắm tay đối diện…
Ông già xách theo ba bọc tiền…
Con chó bị ném đá…
ông vua thất thường…
tôi của hàng ngày…
Món quà Sen_Xuynh_Xoắn đáp lễ cho Đường_mỡ, đọc xong rồi phải chăm edit lên cho ta đấy, ta kéo muốn lòi mắt -_-…
Người già hạnh phúc…
Một ông vua luôn nghi ngờ…
Con chim có bộ lông vàng…
người đẹp lừa dối…
Đầu và răng bằng vàng…
"Tình yêu mang đến cho con người một mớ hỗn độn những cảm xúc trái ngược nhau, vừa vui vừa buồn, vừa đau khổ vừa hạnh phúc. Cái gì dính đến cảm xúc cũng đều phức tạp cả.Mưa cũng phức tạp như vậy đấy! Có biết bao nhiêu cảm xúc mà mưa mang đến cho tôi, cũng như tình yêu vậy. Đôi khi mưa khiến tôi hạnh phúc, Nhìn những hạt mưa nhảy nhót lon ton trên khung cửa sổ, tôi cảm thấy trong lòng rộn ràng đến kỳ lạ. Đôi khi mưa lại mang đến cho tôi những nỗi buồn bâng quơ không lý do khiến cho tôi ũ rũ cả ngày dài. Rất nhiều nghệ sỹ, nhà văn đã sáng tác về mưa. Họ thể hiện cảm xúc của họ cho mưa và để mưa chi phối những cảm xúc ấy. Bản thân tôi cũng đã nhận ra từ lâu rằng mưa đã làm chủ một phần cảm xúc của mình tự bao giờ. Bởi lẽ, mưa cũng giống như tình yêu, là một điều thiêng liêng mà tôi tôn thờ. Tình yêu và mưa đã trở thành một phần lớn trong chính bản thân tôi."- Trích “Ngày không mưa”, Ixora.(Câu chuyện dưới đây hoàn toàn là do TracyTheDreamer sáng tạo nên. Không có gì là thật.)…
Đây là câu chuyện tình đơn phương của "good girl" Hoàng Minh Anh với "redflag" Trần Văn Lập Nguyên Mọi người đọc hãy comment, góp ý để mình có động lực viết tiếp nhé!Giới thiệu:Tôi là đứa thất bại, chỉ dám bày tỏ tình cảm của mình trong quyển nhật ký. Tôi nghĩ, có như thế, tình cảm của tôi mới tuyệt mật, không một ai phát giác.Bỗng một ngày, nhật ký bị ai đó nhặt được, đem chụp đưa lên confession. Người người ùa vào cmt, có người cỗ vũ, ủng hộ khen Minh Anh dũng cảm, dễ thương nhưng phần lớn là cười cợt, chỉ trích:" Con gái bây giờ bạo vậy sao?"" Trời ơi, không thấy xấu hổ hả? Tôi đọc mà nổi da gà hết rồi đây này."( Hoa hồng nhỏ reply: Có gì để xấu hổ? Nhật ký là không gian riêng tư, người ta thổ lộ gì có gì sai? Có xấu hổ thì nên cái thằng leak đồ cá nhân của người khác mới đúng)"Nhỏ này không có liêm sỉ sao? "Thẩm du" trong nhật ký hả?""Mắc cỡ quá tụii mày ơi, gặp tao là tao chết mẹ cho rồi."Tag tên nhân vật chính quá nhiều.Nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện, để lại một câu, giải tán dư luận: "Thích Nguyên thì việc gì phải xấu hổ? Nguyên cũng thích @Minh Anh, thích rất nhiều."…
Đã lâu rồi tôi không còn thấy anh xuất hiện, không phải chứ nhỉ... Chúng tôi lạc nhau năm tôi mười tám tuổi và từ khi anh lên đại học chúng tôi không còn giữ liên lạc với nhau nữa.Đã từng thế nào? Rất thân! Đứng trước mặt anh hiện tại, con tim tôi như thắt nghẹn và dường như nó sắp không thể thở nổi nữa. Ngột thở đến uất nghẹn, tôi tự cảm thấy sống mũi mình cay cay... Chắc hẳn bây giờ trông tôi khó coi lắm, hai hốc mắt chưa gì đã đỏ lên, ánh nhìn bị che phủ bởi một lớp nước lớn. Cảm giác, tôi chỉ cần chớp mắt một cái là ngay lập tức nước mắt chảy ra thành dòng.Cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong, thật sự đấy, tôi không muốn anh thấy tôi lại là một con bé yêu đuối và chỉ biết núp sau lưng anh như thời còn chung trường cấp ba.Tôi đã trưởng thành và lớn rồi."Em là thành viên mới của câu lạc bộ truyền thông à?" Anh mỉm cười, cái nụ cười mà từ rất lâu rồi tôi không còn nhìn ngắm."Vâng." Tôi quay mặt đi hướng khác, và lén lút như một tên trộm lau đi nước mắt."Lại trẻ con, lại khóc rồi à?" Anh nhìn chăm chăm vào tôi, và anh đang dần tiến đến gần. Tôi trở nên căng thẳng, không biết vì gì? Vì bị anh nắm thóp hay vì khoảng cách giữa tôi và anh đang dần được kéo gần lại."Có bất ngờ không? Lại gặp anh ở đây rồi." Anh tiếp tục ngân lên cái âm thanh từ lâu tôi vẫn khao khát muốn lắng nghe. Không biết nên giải thích thế nào nhưng giọng nói của anh ấm áp và nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm.Tôi cố né tránh ánh nhìn của anh, không thành... Anh ôm lấy khuôn mặt tôi, và tôi cảm nh…