[Điềm Ngôn Mật Vũ] May mắn thanh xuân gặp gỡ cậu
[Điềm Ngôn Mật Vũ] May mắn thanh xuân gặp gỡ cậuAuthor: Elina HDành cho những bạn yêu thích cặp đôi Lưu Vũ Hân và Dụ Ngôn.Một fanfic dựa trên các sự kiện trong chương trình tìm kiếm tài năng thực tế
[Điềm Ngôn Mật Vũ] May mắn thanh xuân gặp gỡ cậuAuthor: Elina HDành cho những bạn yêu thích cặp đôi Lưu Vũ Hân và Dụ Ngôn.Một fanfic dựa trên các sự kiện trong chương trình tìm kiếm tài năng thực tế
Tôi là Lưu Nhất Phi, cái tên này quả thực rất khó nghe. Còn nhớ hồi học tiểu học, mỗi lần tên tôi được nêu lên là cả trường lại cười nghiêng ngả. Lưu Nhất Phi... Lưu Nhất Phi... Mẹ kiếp, sao lại có thể loại tên như thế nhỉ? A, tôi không trách bố tôi đâu nhé! Bà nói, để nghĩ ra cái tên vô cùng cẩu huyết này, bố tôi đã phải ngồi tận 3 ngày 2 đêm, mò mẫn xem đến 2 quyển sách dày đến cả gang. Nhưng sản phẩm lỗi là cái tên của tôi thì...haizz, nhiều lúc thật muốn nói với ông : ''Bố, bố thật là lợi hại!" Về tính cách chắc cũng chẳng hơn cái tên tôi là bao... Nói ra thì, tôi là một đứa rất bừa bộn, cuộc sống cũng rất "vi diệu" . Ví dụ như: có một đợt bố mẹ tôi đi vắng, nhà tôi nhất định không khác gì cái chuồng lợn, đùa chứ, lợn cũng sẽ cảm thấy ấm ức ấy, nhà nó còn sạch hơn nhà tôi nhiều. Không có tài cán gì, nhan sắc lại quần chúng, tính tình cực tiểu nhân... Ấy mà... tôi đã tìm được ác ma cho riêng mình rồi!!!…
Nghiêm Hạo Tường chết trân. Nhìn người ở trước mặt mình. Trong chiếc áo len bằng vải bông nâu ấm áp. Cổ choàng khăn. Dáng vẻ phi thực dịu dàng. Dưới trời gió tuyết mùa đông. Cây gậy bóng chày nằm trong lòng bàn tay im ắng."Anh có thể làm vậy?""Sao lại không?""Nhưng em nghĩ...""Đó là do em nghĩ""Em muốn bảo vệ anh""Trước giờ anh không có nói là cần bất kì ai bảo vệ""Vậy bây giờ chúng ta làm gì?""Làm người tốt"Người đó tưởng hiền lành nhu hoà. Nhưng cũng không hiền lành nhu hoà. Người đó tưởng thư sinh nho nhã. Nhưng cũng không thư sinh nho nhã.Nhưng người đó, lại là "thời quang xán lạn" trong lòng của cậu ta.…
Một ngày nọ, vào nửa đêm, Phó Đông Noãn bất chợt có hứng thú và quyết định tham gia một chương trình truyền hình thực tế trên đảo hoang. Ở trường quay lâu quá, cô cảm thấy mình sắp mọc nấm rồi, nên muốn tìm chút kích thích để trải nghiệm. Nhưng ai có thể nói cho cô biết, trải nghiệm "đảo thì tốt, người thì không tốt lắm" này là như thế nào không ?…
Dành cho tất cả những chiếc thuyền tôi đã, đang và sẽ chèo trên chiếc lầu này.Cập nhật tùy hứng, mà cảm hứng thì tùy duyên.Fanfic là fanfic, đời thực là đời thực.Các em không thuộc về tôi, nhưng những câu chuyện này là do tôi viết, XIN VUI LÒNG ĐỪNG ĐEM ĐI ĐÂU KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP.Và cuối cùng, enjoy!…
Tôi gặp em...một chiều thu tháng Bảy.Nghiêm Hạo Tường chờ, cũng chờ suốt bảy năm, đem kiên cường và tuổi thiếu niên, gửi hết vào bóng hình còn vương mùi nắng ấy.Nắng trên tóc, trên vai, trên chiếc sơ mi trắng của tuổi học trò, ngày em đến trường, là ngày mà anh thấy thế giới này bỗng chốc thật đẹp.Ta có yêu nhau?.Không. Em còn chẳng biết đến anh cơ mà....Ta có quan tâm đến nhau?.Không. Chỉ có anh quan tâm em thôi, vì em, tất cả anh đều có thể làm được, không được, cũng phải học để làm cho bằng được.Diệu Văn à. Paris đẹp lắm!.Và đẹp hơn, khi tình khúc ấy...có em...…
Cậu : Dư Cảnh Thiên : là con của Dư gia , hiền lành , dễ thương, hay làm nũng .Anh : La Nhất Châu : có tiếng làm ăn trong xã hội , kinh doanh và đứng thứ nhất trong giới làm ăn và là con nhất của La gia , lạnh lùng và tàn nhẫn Vì bố mẹ cậu mất do tai nạn nên công ty cho em trai của bố làm ai ngờ hắn vì ham mê tiền tài , ăn chơi nên đã nợ một khoảng tiền rất to , hắn đã bán công ty ik để giả nợ nhưng lại còn một khoảng lớn nữa ko thể giả đủ đành tự tử Và bh cậu đang sống chung vs bà nội cùng cô và hai đứa nhỏ vs một khoảng tiền vẫn chx trả đủ cho nên cậu phải ik xin việc tại một quán cà phê nhỏ còn cô thì ik làm công ty ....... câu chuyện sẽ như thế nào đây??? Haizzzz......rắc rối thiệt quá 😭😭…
Edit: Âm thanh của cá nhỏ.Không đảm bảo sát 100% so với nghĩa gốc.Tất cả chỉ là trí tưởng tượng của tác giả. Không ghép vào người thật.Truyện chỉ là bản dịch (không phải bản gốc) và chưa có sự cho phép của tác giả nên cảm phiền mọi người chỉ đọc thôi, không mang ra ngoài ạ.Link wordpress: https://hoaankieu.wordpress.com/…
Nghiêm Hạo Tường là học sinh năm hai khóa Tú Tài trường Bưởi. Năm 1943, chiến tranh thế giới thứ hai lan rộng, máy bay quân đồng minh ném bom Hà Nội, một số các lớp khóa Tú Tài trường Bưởi di tản về khu vực Hà Đông (Cầu Đơ), tiếp tục tham gia công tác giáo dục, học tập.Lưu Diệu Văn là con trai út chủ thương lái chuyên kinh doanh vải vóc có tiếng ở phố Hàng Đào, sau này cùng với người hầu thân cận của gia đình di tản về Hà Đông và gặp gỡ lần đầu với Nghiêm Hạo Tường tại đây."Yêu nhau cởi áo cho nhau, Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay..."Lòng Tường nặng trĩu...Người ta khóc than xót thương cho số phận ngắn ngủi của một quý công tử trẻ tuổi, hơi khói nhang sộc lên mũi nghe sao cay đắng mà nặng lòng vậy...chỉ có nụ cười dịu dàng của Diệu thân thương trên tấm ảnh in hai màu đen trắng thì vẫn mãi là cả một khoảng trời bình yên.Diệu ơi Diệu à, Diệu mãi mãi là dáng yêu của cả cuộc đời tôi!…
"...Thì ra đáp án vẫn luôn dễ dàng như vậy, rằng những người yêu nhau ắt sẽ về lại bên nhau. Thế nhưng, bao năm qua chính anh đã tự lừa mình dối người, đánh lạc mất người mình yêu nhất rồi tự mình ôm vết thương lòng, chắp vá nó một cách tạm bợ. Đoạn kết này, cuối cùng vẫn là mình ở bên cạnh người ấy, thương yêu tràn đầy...."Written by Iris.Brought to you by 𝑺𝒆𝒓𝒆𝒏𝒅𝒊𝒑𝒊𝒕𝒚 文轩 Văn Hiên - Tình đầu Bát Chậu. Mọi người cũng có thể đọc fic tại đây: https://www.facebook.com/serendipity0504/…