Cậu ấy và năm 17 tuổi
Mười bảy tuổi - cái tuổi đẹp nhất đời người, nơi những rung động đầu tiên khẽ chạm vào tim, nơi mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười đều trở thành kỷ niệm chẳng thể nào quên.Tâm - cô gái hồn nhiên, luôn tin rằng chỉ cần mỉm cười, mọi chuyện rồi sẽ ổn.An - chàng trai trầm lặng, mang trong mình những tổn thương và bí mật chẳng thể nói ra.Họ gặp nhau ở tuổi mười bảy - độ tuổi vừa ngây ngô vừa rực rỡ nhất.Từ những buổi sáng cùng nhau đi học, những giờ ra chơi lặng lẽ bên khung cửa sổ, cho đến ngày dã ngoại tràn đầy nắng - khi Tâm nhận ra trái tim mình đã lỡ đập lệch nhịp vì cậu.Nhưng thanh xuân vốn ngắn ngủi.Tình yêu của họ cũng như một cơn gió thoảng - dịu dàng, ấm áp, rồi hóa thành hồi ức khiến người ta mãi chẳng quên."Nếu có thể, tớ muốn gặp lại cậu - dù chỉ thêm một lần, ở năm mười bảy tuổi ấy."Tuổi mười bảy, có một người từng khiến tim bạn lỡ nhịp, từng cùng bạn đi qua những ngày nắng nhẹ và gió dịu.Nhưng rồi, chỉ còn lại ký ức và một lời hứa chưa kịp nói ra."Nguyễn Hoài An Trần Minh Tâm người có tình người có ý nhưng tỉnh cảm ấy chẳng thể trọn vẹn…