[Trans] [Altair] Oneshot Collection
Oneshot liên quan đến Shoukoku no AltairBao gồm truyện được dịch và truyện tớ tự viếtTruyện được dịch sẽ để credit và link đến bản truyện gốc ở đầu chương Vui lòng không mang đi nơi khác…
Oneshot liên quan đến Shoukoku no AltairBao gồm truyện được dịch và truyện tớ tự viếtTruyện được dịch sẽ để credit và link đến bản truyện gốc ở đầu chương Vui lòng không mang đi nơi khác…
Dù sao tớ đã thích cậu mất rồi bạn thân à. Trước khi tớ nói tớ thik cậu, thì cậu đừng làm tớ buồn nhé. Một câu chuyện khuyên mấy bạn thik thả thíh bớt thả lug tug, thả đâu trúg đấy, đừng thả nhầm cá có chủ( đau lòg người... ta). Còn các bạn cá phải tự bảo vệ mìh, chỉ ăn thíh hảo hạg, của chủ. Cá bơ vơ lạc lõg thì có quyền ăn ít cho đỡ đói, ăn ko đc nhả ra mau đi tìm thíh khác đỡ mất tg, côg sức. Vẫn bẻ đc chỉ cần cố gắng…
Trần Mộc Anh là cô gái chuyên văn chính hiệu và Nguyễn Nhật Minh là chàng trai chuyên toán và cả hai đều là kẻ thù không đội trời chung với nhau suốt những năm cấp hai nhưng vì một số chuyện bọn họ bỗng trở thành từ ghét ghét thành thương thương sau khi bước vào lớp 11.…
Tự tìm hiểu .😇☺😊😀😁😂😃😄😅😆😉😐😯😑😕😠😬😡😴😢😮😣😤😥😦😧😨😷♊♊♊♊♊ Đẹp chứ . Nếu đẹp thì mời vào đọc .Truyện do 2 tác giả sáng tác ra đó là : ....- Nguyễn Anh Thơ- Hiroko IsukaXin hãy ủng hộ truyện của mình nhé mọi người .…
Yoon Bomi là 1 cô gái yếu đuối ch từg pt đến th iu cho đến khi gp Eunji ng cô thw thầm lại đag chờ đợi 1 cô gái khác .Mọi chuyện thay đổi khi người Eunji chờ ợi quay trở lậi và chuyện tìh 3 người trở nên bế tắc từ đây.Bomi nhậnn lời ct cùa Eunji, đồg thời bc vào 1 cộc sốg ms ko có Eunji rất hoang hoải.Thời điểm này, Chorong cô gá đến từ 1 nơi xa lạ xuất hiện trở thàh pn đồg hàh của cô.Duyên số cuối cùg sẽ sp đặt nhữg ai bên cạh nhau? p/s: truyện mk viết là viết dựa trên 1 cuốn sách mk thì có thể ns giốg như cover lại có j mấy pn đừg ném đá thanks ^^…
Nhà Makoto vốn yên tỉnh và hạnh phúc bên nhau. Nhưng tiếng chuông cửa vang lên và phá tang đi sự bình yên ấy, mở cửa ra chính là Shigoku Kyou cùng bó hoa hướng dương trên tay."Cháu đến đón anh Hoshi-san đi chơi ạ"......Tg: Zịt007Các nhân vật trong truyện đều thuộc quyền sở hữu của Shiryuu Nakatake trừ Makoto HoshiroLưu Ý: OCC nặng…
- Yêu đơn phươg một ng - Luôn nhung nhớ một ng- Trao cả trái Tym bé nhỏ cho ng ấy nhưg nào đâu ng ấy lại không hay , hờ hữg trc tình cảm của nàng ?!-- " Tại sao...?"---- " Ta Yêu chàng bằg cả trái Tym của mình... nhưg chàg nào đâu đếm xỉa , hờ hữg trc tình cảm của Ta...?!" ---- " Có phải Chàng đã trao trái Tym ấy cho ng khác rồi phải không...?!" ---- "Trong đầu ngập tràn nhx câu hỏi...chàg ấy từg ngoảnh lại nhìn ta một lần chx nhỉ ?!..." ---- " Tại...sao...?! " ---- " Tại ả ta...nếu ko có ả ta...thì mọi chuyện đâu xảy ra như thế này...!? " --…
Không cần giớt thiệu mình nghĩ khi mn nhìn thấy tiêu đề truyện thôi cũng biết đây là sự đợi chờ trong vô vọng đến khi cái chết chia lìa sự vô vọng đó. Mặc dù là sự chờ đợi trong vô vọng nhưng m.n ko nghĩ tới đôi khi sự chờ đợi lại khiến ta hòai niệm. Hòai niệm những thứ đẹp đẽ đã từg có. Trôi qua theo từng năm tháng, trong ai cũng đã sẽ từng chờ đợi chỉ khác là sự chờ đợi đó ngắn hay dài. Bạn chờ đợi là vì điều j? _Vì một ng ko còn yêu mình. Chờ đợi cũng giống như là bạn thực sự vẫn còn chấp niệm đối với tình yêu hơn cả sinh mạng đó nhưng lại chỉ có một ng chấp niệm trong tình yêu đó.…
Bởi vì Vương Dịch cũng là một kẻ ngốc. Có thể là gió sẽ tiếp tục thổi. Hoặc là gió ngừng lại. Vương Dịch thấy Phùng Tư Giai mỉm cười chúc em hạnh phúc. Và Châu Thi Vũ nắm lấy bàn tay của em, cũng mỉm cười, vẫy tay chào Phùng Tư Giai.-*Lưu ý : fanfiction, vui lòng không áp đặt hiện thực, không áp đặt lên xox.…
tên truyền cũng là nội dung đấy - tôi từng vì cậu mà đứng đợi từ sáng đến xế chiều chỉ để cùng cậu đi 1 đoạn đường ngắn ngủi .....- vì cậu mà ngày nào trong túi , cặp tôi luôn có 1 chai coca - vì cậu mà 2 lần đã tỏ tình trước rất nhiều người - tôi cứ ngỡ lúc nắng hồng cậu cùng tôi ngồi trên bãi cỏ sân trường là lúc chúng ta yêu nhau .....- nhiều lúc tôi rủ cậu đi chơi chỉ cần cậu đồng ý tôi mưgng như phát điên - 3 năm đại học của tôi - thanh xuân của tôi chỉ dành cho cậu -còn cậu chỉ vỏn vẹn cho tôi 2 chứ bạn bè đúng là chỉ khi yêu một người giác mạt chúng ta mới trở nên kì lạ như vậy tình yêu là 1 thứ khiến cho người ta si mê mê mụi vào nhưng thứ lạ lùng .... lạ thật tôi thắc mắc yêu cậu tưg khi nào ?…
- Sao cậu lại từ chối lời tỏ tình vậy, cậu không thích cô ấy sao?- Làm sao mà không thích được chứ, tôi thật sự rất thích cô ta!! Nhưng tôi không xứng đáng, tôi không thể làm cho cô ấy hạnh phúc được...…
Trường học đặc biệt dành cho các nam sinh con nhà quý tộc nhưng lại đầy các học sinh cá biệt.Thi Sa, Văn Song và Thế Sung chung họ nhưng lại ko chung huyết thống. Họ là ba nhà xa lạ lại mang chung họ với nhau, cũng vì thế bị mọi người đem ra làm trò đùa. Thế Sung dũng mãnh, sau này sẽ được cho làm tướng.Thi Sa xinh đẹp yêu kiều, được cả Thế Sung và Văn Song theo đuổi. Ban đầu nàng chỉ nguyện chung tình với Thế Sung nhưng dần nhận ra chàng chỉ có giang sơn ko có nàng. Nàng mới mở lòng mình hơn với Văn Song.Lý Thế Hiền ban đầu đối tốt với nàng chỉ để lợi dụng nàng. Nàng còn xem là thật mà đem lòng thầm mến hắn. Đinh Văn Kha nhỏ tuổi hơn nàng nhưng lại đem lòng yêu nàng.…
Giới thiệu:Đường Sinh trở lại 17 tuổi thời điểm, thập thiếu bổ tiếc, kia nhất thế nhân tự mình nhảy lầu cô gái, này nhất thế muốn che chở nàng cả đời, kia nhất thế ở sách thiên sự kiện trung bị chôn sống một đôi lão nhân, này nhất thế muốn cứu vớt bọn họ đi ra......Kia từng xem thường tự mình nữ nhân, này nhất thế muốn cho nàng đẹp mặt......“Con, ngươi ba là bí thư, ngươi cần điệu thấp a!”“Lão mẹ, ta đã muốn rất điệu thấp.”“Cấp lão sư viết thư tình, cái này gọi là điệu thấp sao?”“Này...... Là thất truyền !”“Tạp người ta đại bôn, đây là điệu thấp?”“Này...... Là thất thủ !”…
Trailer: Gió biểnTôi là Hằng, sv ngàh sư phạm năm nay tôi tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái. Cũg đã từg trải qua cái gọi là tìh iu nhưg hìh như duyên nợ của tôi vẫn chưa đến thì phải nên tôi vẫn còn ònlơ^^. Nói về ngoại hìh thì có lẽ phải nói là tôi hơi pị lùn :3 cao 1m54 nặg 46kg, da trắg, tóc dài, mặt O-line :') . Tôi bt thì hòa đồg vui vẻ điên điên hết chỗ nói. Nhưg vs ng đã bỏ tôi đi thì tôi vô cùg lạh lùg. Tôi gặp anh vào đợt nghỉ hè năm 2 đại học, 2 lần đụg độ r qen nhau, r yêu xa. tìh yêu chúg tôi như mặt biển lúc nào cũg sóg lăn tăg, cũg có lúc sóg gió dữ dội biển độg mạh. Tình yêu mà, phải trải qua nhìu khug bật cảm xúc thì đó mới là tìh yêu đích thực đúg khôg?Nhưg ctôi cũg nắm tay nhau vượt qa tất cả.. "Thanh xuân của e có lẽ đẹp nhất là khi có a bên cạnh. "Ps: lần đầu viết lách mog m.n đừg gạch đá e, cho e lời khuyên để e có thể viết hay hơn nha. E c.ơ nhìu :* :*Copy nhớ ghi nguồn…
"Tại sao chị lại không quên đi?"Phùng Tư Giai chớp mắt, lệ vẫn không rơi mà dường như chảy ngược lại vào trong. Đôi mắt khô ráo của nàng như sáng lên."Chắc có lẽ là quá sâu đậm đi."..."Chị có biết đây là hoa gì không?"Tống Hân Nhiễm khẽ lắc đầu, nàng thật sự không thế nhìn ra loài thực vật được phun ra từ miệng Phùng Tư Giai là loài nào, bởi vì những cánh hoa ấy vẫn luôn nhầy nhụa mà lẫn trong chất dịch đen ngòm kia. "Là hướng dương." Phùng Tư Giai nói và lại mỉm cười."Có ý nghĩa gì không?" Tống Hân Nhiễm thắc mắc hỏi. "Bởi vì người đó giống như mặt trời." Phùng Tư Giai kiên định trả lời.…
*Thể loại: Đam mỹ, Trọng sinh, Cao H,...*Tác giả: Sắc Lam Tử (ZIL OZ) ----Lần đầu viết truyện mong mọi người góp ý ạ!!!=============[][][][][][][]============= VĂN ÁN~Từ yêu thương thành hận thù, Hỏi vì sao tôi lại thay đổi tới vậy??? Xin lỗi vì ANH KHÔNG LÀ GÌ CỦA TÔI CẢ nên tôi ko nhất định phải trả lời câu hỏi này... =================================NHÂN VẬT❤❤❤1. Tử Hàn Huy (Thụ):-Tuổi: 21-Cung: Thiên Yết-Bối cảnh gia đình: ?2. Lục Thanh Phong (Công) -Tuổi: 27-Cung: ?-Bối cảnh gia đình: ?3. Từ Dạ Minh (Công):-Chỉ là phụ thôi-Từg là công của thụ -Bối cảnh:+Gia đình có danh tiếng trong xã hội+Thuộc dạng tiền xài ko hết :v.....(Nhân vật mới sẽ được bổ sung sau các chương truyện) ❤❤❤CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN AN Ạ!!!…
khi nhận ra chúng ta sẽ khó mà ngồi lại đông đủ cùng nhau lần nữa, mình chợt muốn viết gì đó để lưu lại trong hộc tủ gỗ, như cách vivi đã đưa thanh xuân chúng mình vào những câu chuyện của cậu ấy; hay như an với phong cách siêu thực và lãng mạn đặc trưng, cẩn thận sắp những kỉ niệm như những viên sỏi trên bàn...mình chẳng sợ sẽ có ngày quên đi, cũng chẳng sợ chia ly - đó vốn là tất yếu. chỉ là nếu có thể, mình muốn nhớ, muốn để lại một dấu vết nào đó ngẫu nhiên ở nơi này, để ngày sau có thể vui vẻ tìm lại những kỉ niệm, và nếu được - cà phê ôn chuyện cùng với an và mọi người.viết để nhớ rằng chúng mình đã bên nhau, và hẹn nhau nơi nào đó trên trái đất, một lúc nào đó trong tương lai.02. 09. 20To CV1720…
Thư văn : tú thái lớn lên không phải nữ túTình trạng liên tái 53 chương hiện nay 03/7 đang vừa xem vừa chỉnh nhẹ lại cho dễ đọc .Thể loại : kiếm tam hệ thống , thất tú , tu giới đại lục , chủ thụ ...còn lại chưa rõ vì mới đọc tới chương 12nhưng đề cử đọc nội dung manh manh đát XD Văn án dựa theo nội dung đọc được vài chương đầu : địa cầu những năm tinh tế 3000, các khoa học gia qua nhiều thời kì lịch sử, họ dành ngàn năm phục hồi cùng đem 075 hệ thống kiếm tam khứ hồi về quá khứ , nói khứ hồi vì 075 vốn là có từ lâm hải vị kia anh hùng tại mạt thế thời đại , người kia tự bạo cứu sống cả nhân loại khi chết chỉ để lại 075 , nhưng khi khứ hồi sao âm kém dương sai một đường , tại xuyên qua thời không 1 ngày kia hệ thống lại khứ nhập vào một tu chân vị diện, vì hết năng lượng nên nó , tạm thời ký sinh trên một tiểu đậu đinh , đem tiểu đậu đinh giáo thành một tú gia tà mị nhất tiếu !!!Ha hả kí chủ ngươi khi đó không có nói chọn môn phái nha…
Mùa Hè Trên Cát VàngNgọc Diệp, cô gái Hà Nội với chiếc balo nặng trĩu bao nhiêu là dự định, quyết định bỏ lại sau lưng cái không khí ngột ngạt của thành phố để tìm đến miền biển miền Trung yên bình. Vừa đặt chân tới ngôi làng của ông bà ngoại, Diệp đã gặp ngay một "tảng băng di động" tên Đăng Khoa, lạnh lùng từ ánh mắt đến dáng đi, kiểu như ai mắc nợ anh vài tấn cá vậy.Dần dần, Diệp mới hiểu ra rằng cái vẻ khó ưa của Đăng Khoa chỉ là vỏ bọc. Cứ mỗi lần Diệp gặp rắc rối, Khoa lại xuất hiện như biển chờ sóng, nhưng luôn làm ra vẻ ngẫu nhiên. Cô cũng không biết từ lúc nào, mỗi cuộc gặp gỡ với Khoa lại trở nên thú vị, như một trò chơi đấu khẩu khiến cô không thể ngừng cười. Chẳng phải "lạnh lùng khó gần" gì, mà chính sự ngang bướng, hài hước của Khoa lại khiến Diệp dần thấy... thích.Tác giả: Hạ Bi…
Chu Tử Chính: ...... Cô là bác sĩ nữLâm Dư Hi: Anh là bệnh nhân nam, rồi sao?Chu Tử Chính: ...... Cô sẽ nhìn thấy cái đó của tôi......Lâm Dư Hi: Yên tâm, trong mắt hộ tâm của tôi thì nó chỉ giống như một cục thịt heo thôi.Chu Tử Chính: ......------Lần gặp mặt thứ nChu Tử Chính: Thấy hết tất cả của anh rồi, em dám không chịu trách nhiệm truyệnnày hả?Lâm Dư Hi: ......Chu Tử Chính: Để công bằng một chút thì anh muốn ăn em......Lâm Dư Hi: Vô liêm sỉ!Chu Tử Chính: Chậc chậc! Anh muốn ăn thịt kho em nấu mà!Một câu nói thôi: Anh chủ tịch "heo" có chút nhếch nhác, quyết tâm xoay chuyển tình thế, lùa cô vịt con xấu xí có chút lạnh lùng kia vào nhà lớn, để nấu thịt kho cho anh cả đời.…