Hồng Mai Trong Tuyết
Ta chỉ cầu một cuộc sống an bình, dù ngay từ đầu đã biết, hai chữ “An Bình” làm sao tồn tại trong thâm cung hiểm độc.Ta chỉ cầu chàng công thành danh toại, sợi dây tơ hồng năm đó hãy mặc gió thổi đi, nhưng chàng và ta, đều lại là người quá lưu giữ chấp niệm.Ta chỉ cầu có thể một lần nữa đặt chân đến rừng đào trên Vọng Sơn, chỉ là cảnh cũ, nhưng người xưa đã không còn.Những điều ta cầu, ta không đạt được. Những người ta yêu, ta không giữ được. Cho dù có cả giang sơn, đứng trên cửu đỉnh, vết thương này, đến khi nào có thể lành ?Trên cầu Vọng Nguyệt, hồng mai nở rộ, một lần cùng chàng, đàn ca sáo hợp, mãi mãi không quên.…