Thuyeet trinh van
eqwtey…
eqwtey…
Từ Vi Vân vốn là đại tiểu thư Từ gia, cha là tể tướng triều đình, mẹ là người phụ nữ xuất thân nghèo khó lại hiền hậu nhu nhược. Từ khi cô còn nhỏ cha vẫn luôn bận rộn việc triều chính cùng chiến trường, tại Từ phủ mẹ con cô không được tôn trọng luôn bị chèn ép khinh thường, cuộc sống khó khăn khổ sở, nhưng cũng vì thế đã rèn luyện nên một vị tiểu thư thông minh sắc sảo, thông tuệ đủ đường. Nhưng không được bao lâu khi cô 15 tuổi thì mẹ bệnh nặng mà mất, cha bị kẻ gian hãm hại chết nơi chiến trường. Cô chỉ còn một mình lại bị người trong Từ trạch khinh thường chèn ép, trong ngày đưa tang mẹ chỉ có một mình, không những vậy ngay trong đêm đó bị kẻ gian làm nhục, quay về bị người trong phủ đổ lỗi còn âm thầm sai người rạch mặt, đốt sạch nơi cô đang ở. Mối hận thù lên đến đỉnh điểm, sự tuyệt vọng bao trọn tâm trí, tưởng rằng chết cháy lại không ngờ trọng sinh vào một cô nương đang bị bắt phải làm vật hiến tế, sau này mới rõ là tiểu thư của Mộ gia. Cô trốn thoát, âm thầm trở về lên kế hoạch, Từ Vi Vân quyết định bắt đầu con đường trả thù.…
Xin ý kiến các bạn nhé .…
Sẽ như thế nào khi vương quốc Mặt Trăng có thêm một cô công chúa?…
Mình copy vô đây để gửi cho chị mình đọc, vì messenger hạn chế kí tự nên rất mất thời gian để gửi truyện.Truyện của bạn Dieu Linh LeMember của Kcrush động Copy truyện với mục đích lưu trữ cá nhân .…
... Cánh cửa gỗ cũ kĩ chậm rãi mở ra. Bên trong là một mảng đen xì đặc quánh vô tận.Những bóng hình mờ nhạt như ẩn như hiện dưới vạt áo dày cộm của bóng tối, và nơi tận cùng của đêm đen ấy, sắc bạc lạnh lẽo của kim loại lóe lên, lạnh buốt tới rợn người.Thập tự giá. Một cây thập tự giá lộn ngược to tổ chảng.Mẹ nó, có cần làm màu thế không hả?!Khúc trường ca của bóng đêm vang lên, lởn vởn mãi quanh tai, giống như một khúc cầu siêu, lại cũng giống như một bài ca nguyền rủa, ăn sâu mãi vào trong tiềm thức tôi, đến mức dù có dùng giẻ sắt mà cọ đến nát tay đi chăng nữa cũng chẳng thể xóa sổ nổi.Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in cái bài ca chết tiệt ấy.Giai điệu rất nhẹ nhàng, lại dễ thuộc nữa, giống như một bài đồng dao vậy.Khúc đồng dao của điạ ngục..."Xé xác nó đi, róc thịt nó đi, dù chỉ là một mẩu xương cũng không được phép để lạiKhông có vị tha, không có bao dung nhân hậu, chỉ có dục vọng chi phối cả tâm canNguyện ước của người là mệnh lệnh của taHãy trao cho ta thứ người trân quý nhất, ta sẽ dâng cho người trái cấm ngọt ngào nàyNguyên tội, bản tội, 108 tội ác của nhân loại...Tham lam, cao ngạo, phẫn nộ, hờn ghen, ác thực, biếng nhác hay dục vọngHãy cùng ta, đi đến chốn cực lạc của Ác ma..."Bước lên một bước, là bóng đêm vô tận. Lùi xuống một bước, là ánh dương ấm áp ngọt ngào. Dụng ý ra sao, đã quá rõ ràng.Một bước, hai bước, rồi ba bước...Cánh cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại sau lưng.Tôi cứ thế vô thức tiến về phía trước, như một con rối khôn…
Pháp môn cao cả, lợi khắp ba căn, nhân đây chín cõi đồng về, mười phương khen ngợi.Phật nguyện rộng sâu, không từ một vật, nên được ngàn kinh đều chỉ, muôn luận tuyên bày.…
"Hà ơi! Em có thể ở lại vì chị không?"…