Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
Đây không phải là chuyện , ,à đây là những ký ức theo tôi đi mãi . Mỗi này như nào , điều gì sẽ sảy ra thì phải chờ đợi ...Ê bay ! đi lấy bóng đi , nhanh lên không mất chỗ bây giờ.......Sao mày hốc lắm thế còn kia , graaaaaa......Ngu , suốt ngày ngủ bảo sao không bị vào sổ.......Cứu tao với , tao bị cô gọi về nhà rồi.....…
Hai Tháng Sau khi bị ép yêu 100ngày,một lần ngoài ý muốn ngủ cùng nhau,cô mang trong mình dòng máu của anh,anh và cô theo lời cha mà mà kết hôn Vô đọc tiếp nhé----Lưu Ý:truyện sẽ được úp vào T2 Chiều Các Tuần…
Lại một mùa đông qua đi anh vẫn đứng đó, đứng đợi một cậu bé ngốc nghếch từng vỗ ngực hô to rằng sẽ trở về.. cùng anh đón những cái mùa đông... lạnh giá.. Mùa đông năm đó rất khác so với những mùa đông hịên tại... bởi vì những mùa đông này vắng em.. Mười năm rồi học cũng đủ rồi chơi cũng đủ rồi vậy ...em trở về chưa....Nguyên nhi!…
Em đã yêu chị nhẹ nhàng như thế đó, nhẹ nhàng như cái cách em và chị gặp nhauPs:Đây là câu chuyện thật của tôi hơn 10năm về trc.những kí ức về Chị tôi sẽ không bao giờ quên nhưng bây giờ tôi muốn viết ra để tôi có thể gác lại chị, gác lại những kí ức này trong 1góc trái tim tôi.…
-_- cô đa nghề từ 1 thư kí trở thành phu nhân của tổng giám đốc - chỉ là đi dạo không may bị trượt chân bị xuyên về quá khứ 10năm trước dần hé lộ thân phận trước đây có điều cô xuyên vào chỉ là 1 cô nhóc 15t -.- thân hình quá đỗi bình thường đi .....-nhưng rồi anh xuất hiện cùng cô tìm ra thân phận -mấy mị muốn kết là HE hay SE, sủng hay ngược, nữ cường hay nam cường? -^^ cứ để đấy ta lo :vvv…
Tôi xin đính chính, đây không phải bản chính thức.Nếu bạn từng đọc bộ truyện "Ép yêu 100 ngày", có lẽ bạn cũng sẽ có cảm giác mất mát như tôi. Về cặp đôi Lục Bán Thành-Hứa Ôn Noãn, họ yêu nhau như thế, trải qua nhiều khó khăn như vậy, nhưng đến cùng, tác giả lại không cho họ một cái kết hoàn chỉnh. Tôi biết, Diệp Phi Dạ để kết mở [OE] là để bạn đọc thoả sức suy nghĩ kết cục cho tương lai của hai người họ. Nhưng tôi thấy như thế chưa đủ, tôi muốn đọc tiếp. Mà suy nghĩ thì nhiều, tôi muốn ghi lại chúng, để ghi nhớ kết cục mà chính tôi tạo nên cho họ. Vậy nên, đây là phần tiếp nối của cặp đôi Thành-Noãn, do TÔI tự viết.Có thể đã nhiều bạn đọc bộ truyện này, cũng cho nhiều cái kết khác nhau. Nhưng với tôi, tôi chưa bao giờ đọc một bộ truyện mà lại có ấn tượng với cặp đôi phụ sâu sắc như vậy. Nói về Lục Bán Thành, tôi ngưỡng mộ tình yêu của anh dành cho chị Ôn Noãn. Nói về Hứa Ôn Noãn, tôi lại càng khâm phục chị khi đã bước ra được từ quá khứ đau buồn, đen tối.Nói về Ngô Hạo. Đây là nhân vật mà Diệp Phi Dạ dựng lên khiến tôi có ác cảm nhất. Dù tình yêu đối với Hứa Ôn Noãn là thật, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận việc anh đi ngoại tình. Dù với bất cứ lí do gì, vì nghĩ cho chị hay vì bị dụ hoặc, tôi đều không chấp nhận.Ở đây không phải do Diệp Phi Dạ viết, do đó ngôn ngữ hoặc độ sâu sâc trong lời văn không thể được như nguyên bản. Tuy nhiên, hy vọng mọi người chấp nhận, cảm ơn!…
Mình thích truyện này lắm. Nên mình trans một ít từ bản Anh để đọc thôi nha. Mọi người thông cảm ạLink bản anh:https://www.novelupdates.com/series/killer-and-healer/#:~:text=The%20story%20of%20an%20autumn,the%20sound%20of%20his%20name.…
Đây là một câu chuyện Đồng Nhân về Doraemon không có thật do tôi tự sáng tác ra cho chính bản thân tôi và đừng đưa nó đi đâu.. nếu bạn không thích xin mời đi cho.. Và cũng xin phép cảnh báo.. : bộ truyện này có rất nhiều tình tiết điên loạn, đau thương , xã hội, chính trị, và chết chóc, còn rất nhiều nhưng đây là cảnh báo cho các bạn [ Hãy đọc kỹ ]Tôi không muốn gây ra bất kỳ sự khiềm khích.. tôi không phải là tác giả giỏi về văn.. Và đây là đứa con do chính tay tôi sáng tác trước khi chết .. [ hãy đọc kỹ ] [Tác giả ma quái ]Người được tác giả đồng ý và cho phép : @Emrnnd…
Chương 8: hoa Diệp Tử 2“ lão phu hiệu Mộ Tình, ta vô tình có đk cây hoa Diệp Tử, bị bọn chúng biết nên mới dẫn đến họa sát thân như vậy ” Mộ Tình dựa ng bên thân cây trúc nói.Hoa Diệp Tử? Tiêu Dao Nguyệt nhướng mày nhìn Tiểu Đào bên cạnh. Tiểu Đào hiểu ý, bước đến ghé sát tai Tiêu Dao Nguyệt nói:“hoa Diệp Tử là loài hoa quý, có 6 cánh hoa màu đỏ và có nhụy màu đen (ta chém) loại hoa này có tác dụng đả thông kinh mạch, đối vs các võ giả thì có thể tăng thêm một cấp. Làm cho các giác quan nhạy bén hơn, điều quan trọng Diệp Tử 200năm mới nở một lần, phải có duyên cơ mới gặp đk nên chỉ cần hoa nở sẽ có ng chết vì chúng chính vì vậy nên mới đk gọi là hoa Diệp Tử.” Tiểu Đào nói xong liền quay về vị trí cũ. Hơhơ đả thông kinh mạch? Tiêu Dao Nguyệt chỉ để ý đến bốn chữ này, đôi mắt phát sáng nhìn Mộ Tình. Nếu có hoa Diệp Tử thì cái danh hiệu phế vậy này của nàng cũng sẽ tự loại bỏ. Nhưng ngoài mặt thì lạnh nhạt “ haz chỉ vì một cây hoa mà đuổi giết ng ta như này, đúng là lòng tham con ng mà.” đã diễn thì phải diễn cho thật sâu.Mộ Tình kinh ngạc nhìn Tiêu Dao Nguyệt, thấy nàng ko có long tham cướp đồ nên cũng buông lỏng “ khụ khụ, lão phu bây giờ bị trọng thương. Nếu cô nương chịu cứu lão thì lão phu nhất định sẽ giúp cô nương đả thông kinh mạch.” Ngay từ đầu Mộ Tình đã biết Tiêu Dao Nguyệt bị tắc nghẽn kinh mạch, chắc chắn bị hạ độc từ nhỏ ms vậy.Tiêu Dao Nguyệt thì khỏi nói rồi. Vui long trời lở đất nhưng vẫn ra vẻ khó sử “ giúp ông thì ta tất nhiên sẽ giúp còn ông đả thông kinh mạch giúp ta thì ta cung kính ko bằng tuân lệnh”.Tiểu Đào tự cảm thấy bản thân vô cùng trấn định nếu ko nhìn tiểu thư nhà nàng diễn sâu như vậy thì nãy giờ ko biết nàng đã hộc bao nhiêu búng máu rồi.Mộ Tình cười cười, biết Tiêu Dao Nguỵêt đã đồng ý giúp lão nên Mộ Tình nói “ gần đây có một cái miếu hoang, cảm phiền cô nương dìu ta tới đó.”Sau một hồi vất vả dìu Mộ Tình đến thì cũng đk nghỉ ngơi. Tiêu Dao Nguyệt phát hiện...…
Thanh xuân của ai cũng sẽ có những người để ta hằng ngày mong nhớ, những người bạn, những chuyến đi, những chuyện lặt vặt của tuổi trẻ. Sẽ là Thanh Xuân tươi đẹp Vô lo Vô âu...Nhưng Với tôi với một con người Trầm lặng không Nổi bật này thì "Thanh xuân" chỉ là Những Ngày mưa không nắng...Nhưng cũng sẽ là những Hồi ức để khi nghĩ lại có thế cong môi mà mỉm cười!…