(0309 Chuyển Ver) Toàn À Yêu Anh Đi 🥺
Không có H+ nhe 😊…
Không có H+ nhe 😊…
sự nhiệm màu của từng chiếc ôm.…
Em có thể yêu anh được không, Idol ?…
##congaiphaimanhme##ployngocbich…
LỜI NÓI ĐẦU…
20/5 nhà đại mộng sẽ diễn ra thế nào? các đôi lần lượt là...xem thêm…
Chia tay không phải là hết yêu…
jisung và vài điều cần làm khi lên đại học!: lowercase…
Nguồn: tangthuvienConverter: minhminh188Thể loại: Tuyết sơn phi hồ + Lục Tiểu Phụng đồng nghiệp Tác giả: Hồng Xứng LụcVăn án:Không gặp Hồ Phỉ Linh Tố,Tự nhiên vẫn là lúc ban đầu Trình Linh Tố.Gặp được Hoa Mãn Lâu Linh Tố,Tất sẽ không lại như hiến tế bình thường chết đi.Kim Dung dưới ngòi bút yêu nhất Trình Linh Tố.Có người nói, của nàng bi kịch ở chỗ nàng không đẹp.Đơn giản là không đẹp, của nàng Lan Tâm huệ chất liền thành gánh nặng.Chỉ vì không đẹp, của nàng y độc song tuyệt tựu thành chỗ thiếu hụt.Này cũng không phải của nàng bi kịch, là Hồ Phỉ bi ai.Giống Linh Tố như vậy không đủ xinh đẹp lại quá mức thông minh nữ tử,Ước chừng chỉ có Hoa Mãn Lâu như vậy bao dung hết thảy, thưởng thức hết thảy tốt đẹp nam tử mới có thể xứng đôi.Cho nên có này thiên văn.Nội dung nhãn: Võ hiệp xuyên qua thời không giang hồ ân oán tình có chú ý Tìm tòi mấu chốt tự: Nhân vật chính: Trình Linh Tố, Hoa Mãn Lâu ┃ phối hợp diễn: Tiết Thước, Khương Thiết Sơn, Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết chờ ┃ cái khác: Phi hồ ngoại truyện, Lục Tiểu Phụng truyền kỳ, người qua đường Hồ Phỉ quên đi, vẫn là hoa hoa hảo, làm cho Linh Tố quá ngày lành…
Như cái ngôn tản mạn, cái này cũng từa tựa thế :v…
[BTS]…
những bức tranh là tôi vẽtik tok lemonchanhmin362…
mai yeu anh(khoi my)…
Vào mùa hè năm ấy, tôi gặp cậu trong một khoảnh khắc nhất thời. Nhưng, tôi đã lỡ thích cậu ngay từ lúc chúng ta chạm mắt nhau rồi. Thích thầm cậu hai năm trời, chẳng biết tên của cậu là gì cả, chỉ thầm thương ở trong lòng. ________Đầu năm học, thầy chủ nhiệm thông báo có học sinh mới chuyển đến. Cậu ấy là Lê Minh Đức, học sinh cá biệt nhưng nhà rất giàu và cũng rất đẹp trai. Tôi chợt liếc mắt lên, thân hình ấy, giọng nói ấy thật quen thuộc đến mức tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Cậu ấy ngồi cùng bàn với tôi, dáng vẻ lưu manh này khiến lũ con gái trong lớp chẳng rời khỏi mắt. "Tại sao cậu lại chọn ngồi cùng bàn với tôi?" Tôi khẽ hỏi cậu bạn một hồi lâu. "Chọn ngồi cùng cậu thì còn có lí do? Không phải là chúng ta đã quen biết từ trước sao?"Tôi ngạc nhiên, trợn tròn mắt. Bốn chữ "quen biết từ trước" này khiến tôi suy nghĩ cả buổi học, ngẩn ngơ chẳng có chữ nào vào đầu cả. Có lẽ nào, cậu bạn tôi thầm thương hai năm trước bây giờ lại xuất hiện? Không thể nào, tôi phải tìm hiểu. Thật khó để xác định, vì khi ấy tôi còn chả biết tên của cậu là gì thì lấy đâu ra bằng chứng để xác minh là đúng hay không đây? ________"Vì sao lúc đó anh vẫn nhớ mặt em?""Không biết, chắc do trí nhớ thông minh?""Vậy tại sao anh lại chọn ngồi cùng bàn với em?""Hửm, thích thôi. Lúc đó anh không quen ai cả, em là lựa chọn tốt nhất rồi đó vợ à."…
Hắn vốn chỉ là một công nhân bình thường nhưng lại xui xẻo chết sớm...sau khi hắn chết hắn xuyên việt tới thế giới tu tiên,nói là tu tiên là thế nhưng thế giới này rất tàn khóc có vẻ nó chưa được thống nhất nên đâu đâu cũng có cảnh nhà tan cửa nát...người mà hắn xuyên là một chàng trai ốm yếu bệnh tật nhưng vẫn cố tu hành để có cuộc sống tốt hơn nhưng vì tu không đúng cách nên bạo thể mà chết.Đều này cũng khiến hắn khi xuyên việt đã thừa hưởng tất cả kí ức của chủ cũ,cứ thế hắn tu luyện để được tồn tại ở thế giới tàn khóc này…
Bản thân mỗi người đều có một con đường riêng vì thế nên đừng vì ai mà rẽ.Thẩm Nguyệt Dương tôi ngang ngược, cứng đầu nhưng không phải một đứa trẻ không biết đạo lí. Cuộc đời tôi đã tự nhủ sẽ tự lực vươn lên, không vì ai mà nhường bước ấy vậy mà gặp anh trái tim tôi đã tự nhường một chỗ để anh bước vào. Tôi cũng không muốn vậy nhưng biết làm sao. Anh nói tôi chỉ là một đứa con gái quê mùa, tự cho bản thân mình là nhất, luôn nghĩ rằng cái gì mình cũng có thể tự làm được nhưng không. Anh bảo tôi cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ, bình thường như bao cô gái khác, muốn mình là nữ chính của câu chuyện mà tỏ ra mạnh mẽ để mọi người phải nể phục, phải công nhận nhưng bản thân lại không chấp nhận chính mình. Cuối cùng, cũng chỉ là một cỗ máy di động không biết hưởng thụ cuộc sống. Tôi nhìn anh mà hiểu ra hình như anh cũng như tôi. Không thể chấp nhận bản thân nên đã lấy tôi ra để tự nói chính mình. Anh nói anh yêu cô ấy và ghét tôi. Nhưng sao bản thân tôi lại thấy tình cảm anh chao cho tôi còn lớn hơn dành cho cô ấy gấp nhiều lần. Phải chăng tôi đang tưởng tượng? Là vì anh quá yêu tôi? Hay vì anh ghét tôi thực sự?…
Fanfic nhỏ của tuii…
Những bức ảnh của BTS ở trong đây bạn không cần phải lao công khố tứ đi tìm nữa…
Hai người đồng điệu về tâm hồn gặp nhạ…